"Chờ một chút!" Kỷ Phồn Âm vô thức gọi Bạch Trú lại, " Món quà này tôi không thể nhận, cậu mang đi đi."
Trình Lâm đang uống trà dựa lưng vào ghế sô pha cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy bóng dáng của Bạch Trú thì khẽ" hừ" một tiếng.
"Không thể nhận được thì cứ ném đi đi." Bạch Trú mở cửa xe, xem ra thật sự không có ý định ở lại hoặc là quấy rầy cô thêm nữa.
"Tôi không phải là người mà cậu thích!" Kỷ Phồn Âm buột miệng nói.
Bạch Trú gần như đã bước vào trong xe, động tác dừng lại, quay đầu lại.
Dù không thấy rõ mặt của đối phương, Kỷ Phồn Âm cũng biết biểu cảm trên mặt cậu ta nhất định đã không còn giữ được vẻ bình tĩnh như vừa rồi.
―― chỉ nhìn phản ứng vừa rồi của Bạch Trú, ai còn nhớ lúc trước cậu ta đã từng là một thanh niên tính tình táo bạo đến cỡ nào, động một chút là lại ra tay đánh người?
Kỷ Phồn Âm kiên định lặp lại một lần nữa: "Bởi vì tôi không phải người cậu thích, cho nên cũng không thể nhận món quà mà cậu tặng cô ấy."
"... Cô có ý gì?"
"Chính là..." Lời sắp đến bên miệng, Kỷ Phồn Âm lại do dự một chút, cuối cùng vẫn chọn cách giải thích là hai nhân cách kia, mặc dù đó cũng không phải là sự thực, "Tôi là Kỷ Phồn Âm mà cậu từng ghét, không phải là Kỷ Phồn Âm mà cậu thích."
Lời giải thích này đối với bất luận người nào thì cũng dễ lý giải hơn một chút.
Từ cửa sổ, cô thấy được Bạch Trú đứng ở xa xa dường như đang hơi cúi đầu.
Qua vài giây đồng hồ, cậu ta mới hỏi: "Vậy tôi có thể tìm cô ấy ở đâu?"
"..." Kỷ Phồn Âm hít sâu, sau đó hơi khó xử nói cho cậu ta biết sự thật, "Cậu sẽ không gặp được cô ấy nữa."
Bạch Trú lại ngẩng đầu lên.
Cậu ta đứng bên cạnh cửa đã mở ra hơn nửa phút mà không nói một lời nào.
Sự trầm mặc khó chịu qua đi, Bạch Trú mở miệng: "Vậy thì cứ ném đi đi."
Cậu ta chủ động cúp điện thoại rồi lên xe.
Chiếc mercedes-benz kia lùi lại một chút rồi lặng lẽ biến mất ở phía bên kia đường.
Kỷ Phồn Âm cầm cái điện thoại bị cúp máy, cảm thấy hơi sầu muộn.
"Cậu ta nói gì đấy?" Trình Lâm chọc chọc mô hình hòn đảo Santorini trên bàn.
Kỷ Phồn Âm chợt quay đầu lại, thì thào nói: "Cậu ta bảo tớ ném đi."
Trình Lâm coi như là đương nhiên, không chút nghĩ ngợi đáp: "Vậy thì cứ ném đi đi, chỗ của cậu có cần phân loại rác không?"
"Được rồi, thứ này không thuộc về tớ, tớ cũng không muốn tùy ý vứt bỏ nó như thế." Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, hỏi, "Lúc về nước, câu có thể giúp tớ mang về được không?"
Trình Lâm liếc mắt, nhưng không phàn nàn gì cả, trực tiếp hỏi: "Giúp cậu mang đến chỗ nào?"
"Tớ sẽ nói mật mã cho cậu, cậu có thể đặt nó vào trong phòng làm việc trong căn hộ mà Kỷ Phồn Âm kia đã từng ở." Kỷ Phồn Âm cũng lấy bức tranh mặt trời mọc vẽ tay kia ra, đặt chung một chỗ với mô hình, "Có lẽ về sau Kỷ Phồn Âm kia sẽ còn trở về, ít nhất cũng sẽ biết mấy món quà mà người khác tặng mình ở đâu?"
Trình Lâm nhớ lại một chút, khẳng định nói: "Tớ cảm thấy với nhân cách lạnh lùng kia của cậu thì sẽ không bị cảm động đâu."
"... Mặc dù có lẽ là như vậy."
Căn hộ trước kia từng ở, Kỷ Phồn Âm vẫn duy trì dáng vẻ ban đầu của nó, không hề động vào, nửa tháng sau bèn ủy thác một công ty vệ sinh đến đó dọn dẹp, cho nên đến nay vẫn còn giữ nguyên trạng thái sinh hoạt của Kỷ Phồn Âm trước đó.
Chỉ cần để quà sinh nhật mà Bạch Trú tặng cho cô ấy ở bên trong đó là được rồi.
... Nói đến thì sinh nhật của Kỷ Phồn Âm kia là lúc nào nhỉ? Chẳng lẽ cũng là ngày hôm nay?
Trong lúc Kỷ Phồn Âm còn đang ngờ vực suy nghĩ thì Trình Lâm lại cầm hai cái gói hàng nữa tới, cô ấy vỗ vỗ vào cái rương, hỏi: "Vậy cậu cũng định làm như vậy với hai cái gói này sao?"
Kỷ Phồn Âm xoay người tiến đến bên người cô ấy nhìn một cái, một món là của Tống Thì Ngộ, một món là của Lệ Tiêu Hành.
Kỷ Phồn Âm: "..." Đột nhiên có nhiều người nhớ đến sinh nhật của mình như vậy, cô còn chưa quen nổi.
Trừ cái đó ra, hôm nay mọi người trong phòng thí nghiệm không biết thế nào lại cũng chúc mừng sinh nhật cô, sếp còn đặc biệt cho cô nghỉ nửa ngày.
Mở điện thoại ra nhìn, còn có vài lời chúc mừng đến từ những người mà cô không thể gặp mặt trực tiếp.
Kỷ Phồn Âm áp điện thoại vào trước ngực, đột nhiên cảm thấy vui vẻ: "Bây giờ tớ có rất nhiều bạn."
Trình Lâm thậm chí còn không mấp máy môi, chỉ ừ một tiếng khỏi lỗ mũi: "Cho nên hai cái này?"
Kỷ Phồn Âm do dự một chút, cuối cùng cũng gạt được lòng hiếu kỳ không nên có đi: "Phần của Tống Thì Ngộ cũng làm phiền cậu mang đi cùng, còn của Lệ Tiêu Hành... tớ muốn xem bên trong đó có gì."
Trình Lâm thuần thục mở bức thư chuyển phát nhanh mà Lệ Tiêu Hành gửi đến, phần chuyển phát nhanh rất mỏng, mở ra xong phát hiện bên trong cũng chỉ có một phong thư.
"Chi phiếu à?" Trình Lâm nửa đùa nửa thật cầm phong bì lắc lắc hai lần.
Kỷ Phồn Âm: "..." Cô cũng cảm thấy Lệ Tiêu Hành thực sự có thể làm ra được chuyện như vây.
Nhưng sau khi mở phong thư ra, thứ rơi ra cũng không phải là một tấm chi phiếu, mà là một bức ảnh chụp có cảm giác khá là cũ kỹ, thiếu chút nữa là bay thẳng xuống đất.
Trình Lâm tay mắt lanh lẹ tiếp được nó ở giữa không trung, thuận thế nhìn qua một chút: "Đây là ảnh chụp chung của hai người khi còn bé?"
Kỷ Phồn Âm lách mình nhìn một cái.
Trên bức ảnh cũ có chút ố vàng, hai đứa bé một nam một nữ đang trò chuyện bên chiếc xích đu. Đứa bé trai ngồi trên xe lăn, đứa bé gái ôm một quyển sách trong tay.
Tên sách là « Mô phỏng máy móc sinh vật ».
"Đúng thế." Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu cười, "Còn có chút hoài niệm."
"... Anh ta từ nhỏ đã có biểu cảm này rồi à." Trình Lâm chậc chậc hai tiếng, lật tấm ảnh ra phía sau nhìn thử, phía trên đó chỉ ghi ngày tháng và địa điểm chụp ảnh, "Anh ta tặng món quà sinh nhật này mục đích chắc là vì muốn làm cậu cảm động, tớ cảm thấy còn không thiết thực bằng đưa tiền tới."
Kỷ Phồn Âm không lên tiếng, di chuyển mấy cái thùng giấy trống không đi xa.
Kỳ thật, cô hiểu rất rõ mục đích mà Lệ Tiêu Hành làm như vậy, anh ta đang nỗ lực để cô nhớ lại chuyện khi còn bé.
Như vậy có thể kích động cô nghĩ lại lời hứa hẹn trước kia ―― đó là chữa khỏi chân cho Lệ Tiêu Hành.
Nỗi nhớ nhung tưởng chừng như là ấm áp nhưng lại chẳng phải là thuần túy, bên trong còn cất giấu một chút tâm tư.
"Tống Thì Ngộ tặng một bức tranh." Trình Lâm ở bên cạnh nói.
Kỷ Phồn Âm lấy lại tinh thần, vừa quay đầu liền nhìn thấy, Trình Lâm đã nhanh tay mở nốt mấy gói hàng khác.
"Sao? Như vậy thì tớ mang về sẽ dễ hơn nhiều, không cần bê cả cái rương." Trình Lâm thẳng thắn nói.
Kỷ Phồn Âm không nói gì, nhưng liếc mắt một cái liền nhận ra món quà mà Tống Thì Ngộ tặng.
Đúng, chính là bức tranh mà Tống Thì Ngộ đưa cho Kỷ Phồn Âm kia, sau đó lại mua về tặng lại cho Kỷ Hân Hân.
Nhưng sau khi xử lý xong thì lại bị chính Tống Thì Ngộ mua trở về lần thứ ba.
Đúng là không hiểu anh ta nghĩ gì.
Hơn nữa bức họa này, Kỷ Phồn Âm kia rõ ràng cũng không hề thích nó, cô lại càng cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Kỷ Phồn Âm có chút bối rối trước hành động này, lắc đầu: "Cũng làm phiền cậu giúp tớ mang về luôn đi."
Trình Lâm đáp ứng.
Nhưng lúc này mới chỉ là năm thứ nhất.
Sau đó, Kỷ Phồn Âm học ở Oxford hơn ba năm, mỗi năm lại nhận được một lần, nên tổng cổng là lại nhận thêm ba lần nữa.
Ba năm rưỡi sau, Kỷ Phồn Âm đã có trong tay hơn 20 bài báo SCI, trở thành một nhân tài kiệt xuất đi đầu trong hai hướng nghiên cứu với các chuyên ngành liên quan và đang chuẩn bị trở về nước.
Oxford vì muốn giữ chân cô đã đưa ra rất nhiều điều kiện, ưu đãi hết mức có thể.
Lúc này Kỷ Phồn Âm đã là nhân tài hàng đầu mà mọi trường học đều phải mời đến, là người vô cùng cần thiết trong các viện nghiên cứu.
Đừng nói đến đống tài sản mà Kỷ Phồn Âm kia đã lưu lại và Studio đã sắp trở thành hãng phim truyền hình hàng đầu của cô ấy, chỉ nói đến số tiền kiếm được từ bằng sáng chế của mình, Kỷ Phồn Âm cũng có thể sống cả một đời áo cơm không lo.
Cho nên tiền cũng không còn quan trọng nữa.
Kỷ Phồn Âm chọn lựa một hồi, liền từ chối lời mời của Oxford, cuối cùng quyết định trở về Học viện Khoa học Trung Quốc, vừa vào viện đã là nghiên cứu viên cấp bốn.
Sáu năm sau là lần đầu tiên cô được đề cử làm viện sĩ.
Căn phòng làm việc dành riêng cho việc giữ quà sinh nhật đã không còn đủ chỗ, cho nên Kỷ Phồn Âm không thể không tìm chuyên gia phân loại lại những món quà sinh nhật không có người nhận, nhưng hàng năm vẫn liên tục gửi tới đây.
Cho dù không nhận được bất kỳ phản hồi nào, những lễ vật kia cũng không hề dừng lại.
Đôi khi Kỷ Phồn Âm cảm thấy bọn họ tặng những lễ vật này cho cô giống như là thực hiện một loại nghi thức hoặc là một thói quen nào đó.
Đợi đến một ngày khi mà trái tim buông xuống, hành vi này sẽ dừng lại.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, không ai có thể bỏ xuống được.
Tuyển cử viện sĩ không chấp nhận đề cử cá nhân, chỉ chấp nhận đề cử từ viện sĩ hoặc từ tổ chức.
Kỷ Phồn Âm biết lúc cô được đưa vào danh sách ứng cử viên thì đã có được hơn bốn mươi phiếu viện sĩ đề cử rồi.
Ngay khi danh sách các ứng cử viên từ khắp nơi trên thế giới được đăng lên trên mạng, một Kỷ Phồn Âm lúc trước vẫn luôn rất khiêm tốn, chỉ có người ở trong nghề thì mới biết được lập tức trở thành một trong những ứng cử viên sáng giá nhất.
―― Ứng cử viên trẻ tuổi nhất, ngoại hình còn đẹp như vậy, bất luận là về mặt marketing hay là chính thức tuyên truyền thì trọng điểm của dân mạng ăn dưa đều rất khó để không rơi xuống trên người cô.
Các cựu sinh viên của đại học Lâm hồ từng học với cô đều rất khiếp sợ: "Nhân tài như vây lại là sinh viên khoa tiếng Anh của trường chúng ta? ?"
"Người ta đi theo con đường học thuật, nghiên cứu khoa học, có thể hao phí hơn hai mươi năm, sau đó lại bắt đầu từ khi tốt nghiệp đại học, đồng thời trở thành người được đề cử Viện sĩ trẻ tuổi nhất, còn tôi thì sao? Tôi còn đang cầm một nén nhang ngồi trước máy tính cầu nguyện ngày mai có thể thông hành dược lý..."
"Tôi đã quỳ trước máy tính cả tiếng đồng hồ rồi đó, xin hỏi là một cặn bã thuộc khoa tiếng Anh như tôi có thể được dính một chút xíu ánh sáng của học thần hay không?"
"Các cậu đã khen xong học thuật của người ta rồi, bây giờ phải để tôi hét lên một tiếng ―― chị gái thật là đẹp quá đi! ! ! !"
"Nói đến cái tên này thì tôi còn có chút ấn tượng, tôi nhớ hình như cô ấy có một cô em gái song sinh, lúc đại học tôi luôn nghe nói là em gái của cô ấy học hành ưu tú hơn, còn cô ấy thì thường thường không có gì lạ."
"Mẹ nó, cậu đang đùa tôi à, người thường thường không có gì lạ mà cậu nói chắc tôi phải tu tám trăm kiếp mới làm được mất?"
...
Lúc trước Kỷ Phồn Âm mắc chứng sợ giao tiếp, nhưng sau khi trải qua một năm thần kỳ xong thì chứng bệnh của cô đã tốt lên rất nhiều, nhưng nếu rơi vào những trường hợp không cần thiết phải xã giao thì cô vẫn sẽ cố né tránh, hơn nữa bình thường cô cũng thật sự rất bận bịu, gần như không có thời gian để đọc tin tức trên mạng.
Đến cả tin tức trúng cử, chính thức trở thành viện sĩ trẻ tuổi nhất trong lịch sử từ trước tới nay thì cô cũng nghe được từ trong miệng người khác.
"Không được, tin tức tốt như thế, hôm nay nhất định phải chúc mừng, " Chương Ngưng nói ở trong điện thoại một câu gọn gàng dứt khoát, không cho phép cô cự tuyệt, "Tớ hiện tại đã lái xe đến cổng Học viện Khoa học Trung Quốc để chờ cậu rồi đó, để tớ xem cậu có định ngủ ở trong cái viện nghiên cứu đó suốt đêm hay không."
Nghe đến đó, động tác của Kỷ Phồn Âm liền khựng lại, nhìn người trợ lý nghiên cứu đang giúp cô cầm điện thoại, đối phương cũng đã sắp không nhịn được cười nữa rồi.
Kỷ Phồn Âm bất đắc dĩ tháo găng tay ra: "Tớ biết rồi, cho tớ hai mươi phút nữa, tớ sẽ ra ngay."
"Được, mau ra đi nhé." Chương Ngưng không nói linh tinh nữa, trực tiếp cúp điện thoại.
Kỷ Phồn Âm và trợ lý nghiên cứu nói thêm một vài chuyện còn lại đang dang dở, sau đó mới thay quần áo rồi rời khỏi viện nghiên cứu.
Cô vừa mới đi đến cổng, Chương Ngưng đậu xe ở ven đường đã ấn loa.
Lúc mở cửa xe ra, Kỷ Phồn Âm phát hiện bên trong náo nhiệt vô cùng, không những có Chương Ngưng, mà còn có Lệ Minh Nguyệt và cả Trình Lâm.
Khó trách Chương Ngưng không lái chiếc xe thể thao hai chỗ quen thuộc của cô ấy đến.
Lúc Chương Ngưng đạp chân ga chuẩn bị rời đi, Kỷ Phồn Âm còn đang cúi đầu thắt dây an toàn.
Mà Lệ Minh Nguyệt ngồi ở phía sau thì dùng một loại ngữ điệu mang tính trần thuật nói: "Trong mấy người bạn của tớ có một người là viện sĩ của Viện Khoa học Trung Quốc rồi đấy."
Kỷ Phồn Âm thắt dây an toàn lại, quay đầu ngại ngùng nở nụ cười: "Trong mấy người bạn của tớ thì có một người điều hành một công ty nằm trong top 30 toàn thế giới rồi đấy."
Chương Ngưng cầm tay lái ồn ào xen vào: "Tớ thì sao? Tớ thì sao?"
"Ừm..." Kỷ Phồn Âm nghiêm túc suy tư một chút, "Còn có một người bạn thâu tóm một nửa nền công nghiệp điện ảnh truyền hình nữa đấy."
Trình Lâm khẽ hừ một tiếng: "Vậy cậu định dùng từ gì để khen tớ đây? Tớ so với các cậu thì chính là một con cá thu ướp muối."
"Còn có một người là người bạn đầu tiên trong đời tớ nữa." Kỷ Phồn Âm không chút nghĩ ngợi nói.
Trình Lâm sửng sốt một chút, nâng cằm lên nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, nói nhỏ: "Hóa ra là cậu cũng dẻo miệng đấy, nhưng tớ vẫn muốn được khen theo kiểu kia cơ."
Lệ Minh Nguyệt gõ đầu cô ấy một cái: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao mà vẫn còn ngạo kiều giống như trước kia vậy, chúng tớ không chiều cậu nữa đâu nhé."
Trình Lâm còn lâu mới để bản thân chịu thiệt thòi, lập tức trả thù bằng cách chọc cù Lệ Minh Nguyệt, Chương Ngưng ở phía trước nói là khuyên can nhưng thật ra còn cố tình đổ thêm dầu vào lửa.
Kỷ Phồn Âm ngồi ở cái ghế bên cạnh ghế lái đứng ngoài quan sát các cô ấy cười đùa, cũng vui vẻ khẽ nghiêng người dựa vào ghế, phì cười.
Cô cảm thấy cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, vô cùng tốt, không thể tốt hơn.
Hi vọng một Kỷ Phồn Âm khác mang đến cho cô điều kỳ tích như thế hiện tại cũng đang sống, thậm chí còn sống tốt hơn cô.
Danh Sách Chương: