• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Hân Hân nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình.

Bên Bạch Trúkhông hề có động tĩnh gì, giống như lúc ban đầu cô gửi lời mời xin gia nhập tổ đội cũng bị cậu ta bơ như thế, cậu ta giống như là một đứa trẻ con đang tức giận làm loạn, cố chấp cho rằng không đáp lại thì sẽ có thể giải quyết hết mọi chuyện.

Tính cách của Bạch Trú chính là như thế.

Không làm gì được thì sẽ không quan tâm đến.

Kỷ Hân Hân bỏ ra khá nhiều tâm tư trên người cậu ta.

Cô biết mình nên dùng thái độ nhu hòa hơn để đối đãi với Bạch Trú, đầu tiên là sẽ trấn an cậu ta rồi lại ném sự ngờ vực ra ngoài, để mình đứng ở thế bất bại.

Nhưng cuộc gọi trước với Bạch Trú dù cho đã qua một ngày thì mỗi lần Kỷ Hân Hân hồi tưởng lại đều cảm thấy một đống cảm xúc như nghẹn ở cổ họng.

Chỉ có một câu kia "Chị định chuẩn bị sớm trước mấy tháng để làm bạn gái của em sao" .

Trí nhớ của Kỷ Hân Hân rất tốt.

Nói thật, một người trí nhớ không tốt không thể trở thành Hải Vương được.

Nhất là Kỷ Hân Hân là kiểu Hải Vương biết mình ngày nào cũng giẫm lên tơ thép, thời thời khắc khắc phải phòng ngừa chuyện mình lật xe, tuyệt đối không có khả năng quên những lời mình đã nói với ai đó.

Huống chi câu chuyện đó còn dính tới một từ quan trọng như từ "Bạn gái"!

Kỷ Hân Hân một trăm phần trăm xác định mình chưa từng thảo luận với Bạch Trú về chuyện "Bạn gái" này.

Vậy cái câu mà Bạch Trú thốt ra rồi sau đó lại qua loa nói là nhầm đến tột cùng đại biểu cho cái gì?

Hơn nữa, Bạch Trú và Kỷ Phồn Âm còn bí mật gặp mặt...

Mấy lần liền, Kỷ Hân Hân đều nhắc mình là phải hỏi rõ Bạch Trú tiếp về chuyện này, nhưng cuối cùng cô cũng không ấn xuống.

Kỷ Phồn Âm, hiện tại, đang ở ngay bên cạnh Bạch Trú.

Nếu như gọi điện thoại, cô ta cũng có thể sẽ nghe thấy.

Như vậy đối với mình quá là bất lợi.

"Làm sao vậy?" Người đàn ông bên cạnh dùng tiếng Pháp quan tâm hỏi, "Vừa rồi chúng ta có vẻ không may, lại chơi tiếp nhé? Chơi cùng em trai em luôn."

Kỷ Hân Hân quay đầu nở nụ cười với người đàn ông kia: "Cậu ấy hình như đang chơi với những người bạn khác. Em đi rót cốc nước, em sẽ trở về ngay."

Cô cầm cái chén trống không đứng dậy, nắm di động vào trong lòng bàn tay, lúc đến phòng bếp đã bình tĩnh lại, lại gửi cho Bạch Trú một tin nhắn nữa: 【 Ngày đó chị và em đã ước định với nhau, em còn nhớ chứ? Không thể bởi vì không gặp được chị, cảm thấy cô đơn mà đi tìm chị của chị làm thế thân. 】

Lần này Bạch Trú trả lời cô.

Cậu ta nói: 【 Không phải là bởi vì không gặp được chị. 】

Kỷ Hân Hân nhìn chằm chằm vào chín chữ ngắn ngủi này.

Bạch Trú có ý gì?

Không phải là bởi vì không gặp được cô?

Vậy thì lý do cậu ta gặp mặt Kỷ Phồn Âm là gì?

Nếu như không phải là bởi vì cảm thấy cô đơn muốn đi tìm một thế thân thì còn có thể là cái gì?

Kỷ Hân Hân nhắm mắt lại ức chế tâm tình của mình, lúc mở ra thì tâm trạng đã thoáng bình phục, sau đó mới có thể đánh chữ trả lời Bạch Trú.

【 Lần trước nói chuyện trong điện thoại, em còn chưa giải thích rõ ràng. Chị bảo là sẽ làm bạn gái của em lúc nào? 】

Bạch Trú đáp lại rất nhanh: 【Kitty rốt cuộc là ai? 】

Câu trả lời ngắn nhưng vấn đề rất lớn.

Trông thấy câu hỏi ngắn gọn, nhanh như chớp, trái tim Kỷ Hân Hân gần như bị mất khống chế, đập lên cuồng loạn.

Cô từng nghĩ chuyện này có thể sẽ bị lộ tẩy, nhưng lại cảm thấy mình đã làm và giấu rất là kín kẽ rồi...

Nhưng Kỷ Hân Hân không ngờ Bạch Trú sau khi phát hiện ra chuyện này, lại chọn một cách làm giằng co với cô như vậy, không hề lưu tình chút nào.

Giống như là tỏ ra quyết liệt trước rồi chất vấn.

Kỷ Hân Hân cầm lấy chén nước uống một hớp lớn, chất lỏng băng lãnh rót vào cổ họng của cô, khiến cô giật cả mình.

―― Đừn khẩn trương, đây không phải là tử cục, còn có thể cứu vãn được.

Bạch Trú hiện tại chỉ đang tức giận, chỉ cần v.uốt ve cơn giận của cậu ta trước, sau đó là sẽ ổn thôi...

Kỷ Hân Hân cầm điện thoại di động lên đang muốn trả lời Bạch Trú, một bạn nữ khác cùng phòng từ phòng bếp đi ngang qua, cao giọng hô tên của cô: "Nữ thần!"

Kỷ Hân Hân bị kinh ngạc một chút, quay đầu lại nhìn về phía nữ sinh: "Làm sao vậy?"

"Cậu..." Bạn nữ cùng phòng lúc gọi thì rất nhanh, nhưng nói đến chuyện chính đề thì lại có chút do dự, "Có phải khoảng thời gian trước trở về nước cậu đã gặp mặt bạn trai đúng không?"

Kỷ Hân Hân kinh ngạc cười cười: "Tớ không có bạn trai."

Bạn nữ cùng phòng đơn thuần thở dài một hơi: "Vậy cậu cũng không hẹn hò với người khác đúng không? Quá tốt rồi, tớ đã bảo là cái người trong video kia chắc chắn không thể nào là cậu rồi mà, tiểu Vũ còn chưa tin."

Trong số bạn cùng phòng của Kỷ Hân Hân có một cặp tình nhân người Trung Quốc, bạn nữ cùng phòng này chính là bạn gái đó, là sinh viên chưa tốt nghiệp, học cùng chuyên ngành với Kỷ Hân Hân, rất là sùng bái ngưỡng mộ cô.

"Tiểu Vũ" mà bạn nữ cùng phòng nhắc tới chính là bạn trai của cô ấy.

"Video gì cơ?" Giác quan thứ sáu của Kỷ Hân Hân bắt đầu kéo còi báo động.

"A, chính là cái này." Bạn nữ cùng phòng đứng ngay tại chỗ lấy điện thoại ra ấn mở một cái video cho Kỷ Hân Hân xem, "Xuất hiện ngay trên trang đầu của tớ luôn, tớ vừa xem xong, giọng cô gái thật sự rất giống với nữ thần đó."

Cô nói, bật nút âm lượng lên cao.

Video chỉ ngắn ngủi hơn hai phút đồng hồ, bởi vì âm thanh không được rõ nét lắm, còn được người ta chỉnh sửa thêm phần phụ đề.

Kỷ Hân Hân vừa nghe đến câu "Thật là khéo" thì ánh mắt đã chìm xuống dưới.

―― Đó là giọng nói của Bạch Trú.

Ngay sau đó câu tiếp theo là "Chúng ta đi thôi", chính là của Tống Thì Ngộ.

Hai người kia chạm mặt nhau... Cũng không phải là không thể.

Nhưng sao Bạch Trú lại đặc biệt đi đến chỗ của Tống Thì Ngộ chì để chào hỏi? Hai người bọn họ cho dù có ngẫu nhiên gặp thì hẳn là cũng đều chẳng muốn nhìn đối phương lấy một cái, chớ nói chi là chào hỏi.

Hơn nữa vừa rồi bạn nữ cùng phòng cũng nói là có một "cô gái", nói cách khác còn có người thứ ba ở đây.

Kỷ Hân Hân duy trì nụ cười trên mặt không thay đổi, tiếp tục nghe tiếp.

Khi nghe thấy một giọng nói ngọt ngào giống mình y như đúc đang xỉa xói Bạch Trú, nụ cười cura Kỷ Hân Hân gần như không nhịn được nữa.

Nếu như không phải biết rõ mình chưa từng rơi vào tình cảnh này, chỉ sợ cô cũng sẽ tưởng đây là giọng của mình!

"Có thật là rất giống giọng của cậu hay không?" Bạn nữ cùng phòng ở bên cạnh hưng phấn hỏi, "Lúc mà tớ vừa mới nghe được còn suýt nữa giật mình kêu lên!"

"Tớ cũng bị dọa một chút." Kỷ Hân Hân dừng một chút, cười hỏi, "Cái này chỉ có giọng thôi, không có video sao?"

"Không có, chỉ là một UP đang quay video trong tiệm vô tình gặp phải, tớ thấy cái cửa hiệu đó cũng ở ngay cạnh nhà cậu đó, thực sự là rất rất trùng hợp!"

"... Đúng là rất trùng hợp." Kỷ Hân Hân đưa di động cho đối phương, chỉ chỉ lên trên lầu, "Lý Ngang còn đang chờ tớ cùng chơi game, tớ đi lên nha."

Bạn nữ cùng phòng không nghi ngơ gì cả, phất phất tay: "Ừm, lát nữa làm xong cơm tới sẽ gọi các cậu xuống ăn!"

Kỷ Hân Hân cầm chén nước chậm rãi đi lên trên lầu, lần lượt sắp xếp lại các manh mối vừa mới thu được ở trong lòng một lần.

Cô tin chắc rằng hiện tại Kỷ Phồn Âm vẫn là chị gái của cô, bởi vì cô biết Kỷ Phồn Âm trong mộng sẽ không bao giờ làm chuyện thế thân cho người khác.

Kỷ Phồn Âm kia sao có thể làm được chuyện hèn mọn như thế? Cô ta cũng đâu có thiếu cái gì!

... Manh mối không đủ.

Với tất cả tin tức hiện tại thì đây rõ ràng là suy đoán hợp lý nhất.

Kỷ Hân Hân nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng không liên hệ với Tống Thì Ngộ, cũng không liên hệ với Bạch Trú, càng không trực tiếp đi giằng co với Kỷ Phồn Âm.

Cô nhớ lúc mà cô về nước, Sầm Hướng Dương đã từng nói muốn gặp mặt cô để nói một bí mật rất quan trọng.

Nhưng cuối cùng Kỷ Hân Hân không có đi gặp anh ta.

Sau đó thì Sầm Hướng Dương dường như cũng không còn tiếp tục tích cực gửi tin tức qua cho cô nữa.

Nghĩ thông suốt chỗ này xong, Kỷ Hân Hân liền tìm một thời gian thích hợp để liên hệ lại Sầm Hướng Dương.

Thật ra cô không thích tiếp xúc với Sầm Hướng Dương cho lắm.

Bởi vì cô phải gìn giữ hình tượng “con cừu nhỏ yếu đuối thuần khiết” của mình ở trước mặt Sầm Hướng Dương, chuyện này thực sự khiến tinh thần của cô cảm thấy rất là mệt mỏi.

Giả bộ lâu, Kỷ Hân Hân cũng không mấy dễ chịu.

Nhưng muốn thu hoạch được tình báo từ chỗ của Sầm Hướng Dương thì cũng chỉ có thể liên hệ với anh ta.

Kỷ Hân Hân chuẩn bị đầy đủ tâm lý xong mới gọi điện thoại cho Sầm Hướng Dương.

"Hân Hân?" Lúc Sầm Hướng Dương nhận điện thoại, chung quanh vẫn rất là ồn ào như trước đây, "Tìm anh có chuyện gì?"

"Em vừa lướt mạng thì thấy tin tức phim của anh mới ra nên muốn quan tâm một chút thôi mà." Kỷ Hân Hân nói với anh ta về một số việc như bình thường, "Chờ lần sau có cơ hội, em sẽ lại đi thăm ban nhé?"

Sầm Hướng Dương mơ hồ nở nụ cười: "Lần trước thăm ban, em còn cho anh leo cây đó."

"Lần trước là vì có chuyện gấp mà, " Kỷ Hân Hân nũng nịu nói, "Ngày nghỉ Giáng Sinh lại ngắn như vậy, trong nhà còn một đống chuyện cần giải quyết, chuyện ở trường học cũng không thể buông xuống, rất là bận bịu đó. Nhưng mà học kỳ sau em có thể xin một hạng mục để có thể tạm thời về nước, tất cả đã an bài xong rồi, chờ khi nào trở về thì thời gian sẽ rất sung túc!"

"Thật sao?" Sầm Hướng Dương vừa cười vừa nói, "Vậy anh sẽ đợi đến khi em mang quà đến tới thăm ban nhé."

"Nhất định là vậy rồi, em sẽ mang đồ mà anh thích đến thăm anh, coi như là nhận lỗi cho lần trước để anh leo cây!"

Kỷ Hân Hân và Sầm Hướng Dương hàn huyên một hồi, ngáp một cái, giống như lơ đãng hỏi anh ta: "Lần trước anh nói là muốn nói cho em một bí mật, là cái gì thế?"

"Bí mật?" Sầm Hướng Dương thần bí hỏi lại, "Anh còn tưởng rằng em không muốn biết."

"Đừng câu mồi em mà, " Kỷ Hân Hân mềm giọng hỏi lại, "Là chuyện có liên quan đến em sao?"

"Vậy trước khi anh nói, em trả lời trước cho anh một vấn đề đi."

"Được, anh cứ hỏi đi."

"Lúc em về nước, đám người Tống Thì Ngộ, Bạch Trú, Lệ Tiêu Hành em đều gặp, duy chỉ không gặp tôi đúng không?"

Sầm Hướng Dương hỏi rất chậm, nhưng Kỷ Hân Hân lại cảm thấy giống như xuyên qua cái điện thoại này, cô đang bị con mắt đầy lạnh lẽo lại đùa giỡn của anh ta nhìn chăm chú, không cách nào động đậy.

Cô khẽ nuốt một ngụm nước miếng, nhỏ giọng nói: "Anh... anh vẫn còn đang tức giận sao? Vậy lần về nước tiếp theo em sẽ đến tìm anh đầu tiên, có được hay không?"

Sầm Hướng Dương không nói được, cũng không nói không được, anh ta vẫn ung dung hỏi tiếp: "Em có biết mấy người đàn ông ngày trước còn chạy theo em đều sắp bị chị của em cướp đi rồi hay không?"

"Chị của em?" Kỷ Hân Hân tận lực để cho giọng nói của mình nghe mê mang một chút, "Chị em làm gì?"

"Chị của em đang lợi dụng em kiếm tiền đó." Giọng nói Sầm Hướng Dương mang theo ý cười, "Để anh ngẫm lại xem nào... Chức nghiệp thế thân, một giờ mười vạn."

Một mảnh ghép cuối cùng còn thiếu trên tấm hình đã chậm rãi được lắp vào.

Kỷ Hân Hân đột nhiên nắm chặt lấy điện thoại: "Đây là...có ý gì?"

...

Kỷ Hân Hân gần như không nghĩ ra là mình đã cúp máy như thế nào.

Kết thúc cuộc trò chuyện, cô cầm điện thoại ngây ngốc một hồi lâu.

Ngón tay giống như bị ai đó điều khiển ấn mở danh sách trò chuyện ở trong Wechat, tìm đến cái ảnh chân dung của cái người mà cứ cách ba ngày cô sẽ liên hệ một lần.

Khuôn mặt kia bây giờ nhìn lại, vừa quen thuộc đến đáng sợ, vừa xa lạ đến đáng sợ.

Kỷ Hân Hân run run gọi một cú điện thoại cho người kia.

Mỗi một giây chờ đợi đều giống như là đang chịu cực hình.

Khi đầu bên kia nhận điện thoại, Kỷ Hân Hân mới hít vào một hơi, cô ta nhẹ nhàng gọi: "Chị?"

"Chuyện gì?" người phụ nữ đối diện thờ ơ hỏi lại.

"... Rốt cuộc chị có phải là chị của em hay không?" Kỷ Hân Hân nhỏ giọng hỏi.

Cô ép giọng nói đến mức thấp nhất, giống như sợ bị kinh động đến cái gì, một chân tướng mà không nên tỉnh lại.

"A." Bên kia điện thoại, người kia phì cười, "Cô cuối cùng cũng kịp phản ứng rồi."

"..." Kỷ Hân Hân trầm mặc một lát, lẳng lặng hỏi, "Vậy chị tôi đâu?"

Nếu như bên kia điện thoại là một Kỷ Phồn Âm khác, vậy thì Kỷ Phồn Âm bị cô đố kị, sợ hãi, chèn ép, cừu thị cả đời đâu rồi?

"Sao vậy, cô ta đi đâu làm gì thì có liên quan gì đến cô?" Kỷ Phồn Âm hỏi lại.

"Nói cho tôi biết!" Kỷ Hân Hân hét lên, "Tôi là em gái của chị ấy, tôi có quyền biết chị ấy đang ở đâu!"

Sự cuồng loạn của cô không có chút ảnh hưởng nào đến người bên kia điện thoại.

Giọng nói một Kỷ Phồn Âm khác mang theo chút giễu cợt hồi đáp lại: "Là một cô em gái gián tiếp hại chết người chị sinh đôi của mình, cô vẫn còn ra vẻ là mình tốt bụng như thế được à."

"... Hại chết?" Kỷ Hân Hân không nhận ra được giọng nói của mình đã bắt đầu run rẩy.

"Cô cứ nói đi?" Kỷ Phồn Âm cười khẽ.

Kỷ Hân Hân cảm thấy nụ cười kia đều là chế giễu và khinh miệt.

"―― Cô căn bản không hiểu! Một người cái gì cũng có như cô làm sao có thể hiểu được vì sao tôi lại làm như vậy!" Cô cắn răng nghiến lợi trách mắng, "Hơn nữa cô cho rằng cô có cái gì khác với tôi sao? Tất cả những gì cô làm không phải đều cao cấp hơn tôi nhiều sao? !"

"Cô nói đúng, có lẽ tôi còn cao cấp hơn cô một chút, " Kỷ Phồn Âm không có chút tức giận nào, "Nhưng chí ít tôi không ti tiện đến mức nghiền nát hào quang của chính chị ruột của mình, hại cô ấy đến mức phải đi tìm chết."

Kỷ Hân Hân lập tức rùng mình một cái.

Nhưng Kỷ Phồn Âm vẫn còn tiếp tục nói.

"―― Kỷ Hân Hân, 'Kỷ Phồn Âm' đã chết rồi, cô không thoát được trách nhiệm đâu."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK