Kỷ Phồn Âm lập tức cảm thấy vui vẻ.
Nếu như Bạch Trú lại giống như lần trước quyết định đi chơi với Kỷ Hân Hân... Vậy chẳng phải là cô lại có thể tan việc hay sao?
Cô ẩn thân sau dải cây xanh cẩn thận nghe Bạch Trú và Kỷ Hân Hân trò chuyện, nhưng ngoại trừ câu nói mở đầu kia, Bạch Trú không mở miệng nữa, gần như chỉ trầm mặc nghe người ở bên kia nói chuyện, rồi thỉnh thoảng lên tiếng.
Kỷ Phồn Âm sờ lên cằm suy nghĩ.
Kỷ Hân Hân và Bạch Trú cãi nhau sao?
Cho dù Bạch Trú vừa nãy có động thủ đánh nhau với người ta, lúc này tâm tình không tốt thì ở trước mặt Kỷ Hân Hân, đáng lẽ cậu ta sẽ bị mềm hóa rất nhanh mới đúng chứ.
Không phải, có lẽ là cô đã để lọt manh mối gì chăng.
Kỷ Phồn Âm suy nghĩ một lát, Bạch Trú đã kết thúc cuộc trò chuyện, cậu ta cầm cái điện thoại đã cúp máy, hơi sững sờ nhìn xuống,
Trong lòng Kỷ Phồn Âm tràn đầy chờ mong cậu ta gọi điện thoại cho cô nói là "Không cần tới nữa", kết quả Bạch Trú lại khóa màn hình điện thoại di động lại.
Kỷ Phồn Âm: "..." Được thôi, kỳ nghỉ phép đã chính thức mất rồi.
Thế là cô từ sau dải cây xanh lui ra hai bước, rón rén đi về phía Bạch Trú, đến trước mặt cậu ta rồi mới dừng lại lên tiếng chào hỏi: "Tâm tình không tốt sao?"
Còn kém mấy bước nữa mới đến gần, nhưng Bạch Trú đã ngẩng đầu nhìn cô, nét mặt có chút sững sờ.
Nghe thấy câu hỏi xong, Bạch Trú cúi thấp đầu xuống: "... Em muốn tâm sự với chị gái."
"Ở chỗ này trò chuyện sao?" Kỷ Phồn Âm chắp tay sau lưng hỏi cậu ta, "Có thể cùng em hút vài điếu thuốc ở chỗ này."
Bạch Trú tiện tay gẩy gẩy mũ bảo hiểm xe máy, giọng nói có chút nôn nóng: "Không hút. Không phải chị ghét mùi khói sao?"
"Nhưng chị đồng ý cho em đặc quyền." Kỷ Phồn Âm dỗ cậu ta.
Bạch Trú nhìn cô một cái, cuối cùng vẫn lắc đầu, cầm chìa khoá đứng thẳng người: "Đi lên rồi nói."
Kỳ thật, Kỷ Phồn Âm lúc nào cũng tùy thân mang theo phun cay và máy báo động.
Cho dù cô biết thuật phòng thân, cũng coi như có trí thông minh, dù khách hàng có nổi điên cũng có thể kéo dài cơ hội cho mình chạy thoát, nhưng mà cô vẫn cảm thấy nên lo trước tránh hoạ.
Số điện thoại khẩn cấp trong điện thoại di động của cô cũng chính là điện thoại báo cảnh sát và đồn công an.
Bạch Trú trước mắt nhìn vẫn khá là bình thường.
Kỷ Phồn Âm đi theo Bạch Trú đi về phía thang máy, tìm ở trong túi xách, lấy ra một cái kẹo hoa quả: "Em xòe tay ra cho chị."
Bạch Trú vốn đang thục tay vào túi trầm mặc chờ thang máy, nghe đến đó đột nhiên cứng đờ người rồi mới đưa tay ra, mặt không quá vui lòng, còn quay sang một bên khác: "... Làm gì?"
Kỷ Phồn Âm thả kẹo vào trong lòng bàn tay cậu ta: "Cho em ăn kẹo."
Lòng bàn tay Bạch Trú lập tức bị miếng giấy kẹo nhựa đâm nhẹ vào.
Cậu ta bỗng nhiên nắm chặt năm ngón tay, cả giận nói: "Em mười chín tuổi rồi!"
"Chín mươi tuổi cũng ăn kẹo mà, làm sao vậy?" Kỷ Phồn Âm ngờ vực hỏi lại cậu ta, "Không ăn thì trả lại chị."
Bạch Trú nhanh chóng lột giấy gói kẹo ra rồi trực tiếp nhét vào trong miệng, nói lại: "Không trả cho chị đâu!"
Kỷ Phồn Âm: "..." Bạch Trú là kiểu người sau khi tức giận thì tuổi tâm lý sẽ hạ xuống so với bình thường sao?
Thang máy đinh một tiếng, Bạch Trú nhanh chân đi vào, tư thế giống như là muốn giẫm thang máy lún xuống mặt đất vậy.
Kỷ Phồn Âm đi theo phía sau cậu ta, lấy điện thoại di động ra tìm đồ.
Thang máy rộng rãi lại sáng tỏ, hai mặt đều là gương, Kỷ Phồn Âm thờ ơ tìm kiếm cái APP mình muốn vào, vừa vặn ở trong gương nhìn thấy Bạch Trú đang khó chịu nhìn cô.
Thế là trước khi khách hàng mở miệng mắng chửi người, Kỷ Phồn Âm đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi Bạch Trú: "Ăn cơm tối chưa?"
Bạch Trú "..." Nghẹn họng một chút, mới lầu bầu nói: "Chưa ăn."
Phỏng đoán của Kỷ Phồn Âm cũng là như thế.
Vừa vặn cô cũng chưa ăn thì đã bị Bạch Trú gọi đi, vậy là có thể ăn chực rồi.
"Muốn ăn cái gì? Chị mua thức ăn làm đồ ăn nhé." Cô mở APP mua đồ ăn ra, "Hay là mấy món kiểu Pháp giống như lần trước..."
"Đồ ăn thường ngày." Bạch Trú nói chắc chắn.
Kỷ Phồn Âm tiếc nuối xóa bò bít tết ra khỏi giỏ hàng.
Thật đáng tiếc.
Lúc ra khỏi thang máy, Kỷ Phồn Âm còn đang chọn đồ ăn ―― trong nhà Bạch Trú thật sự là cái gì cũng không có, lần trước đã mua đủ dầu, muối, dấm và các gia vị rồi, nhưng nếu lại nấu cơm thì phải cân nhắc đến việc trong phòng bếp nhà cậu ta có lẽ đến cả gạo và hành gừng tỏi cũng không có luôn.
Cô vô thức đi theo Bạch Trú, cho hết những thứ cần thiết vào trong xe mua sắm.
Mãi đến khi Bạch Trú trước mặt không hề báo trước đã dừng bước lại.
Kỷ Phồn Âm thiếu chút nữa đã đụng vào, cũng may giữa hai người còn có khoảng cách một bước, cô kịp thời thắng xe lại: "Làm sao vậy?"
Là đột nhiên thay đổi chủ ý muốn đi tìm Kỷ Hân Hân sao?
Bạch Trú quay đầu lại nhìn cô một cái, ánh mắt cân nhắc khoảng cách giữa hai người, khẽ “hừ” một tiếng.
Cậu ta không nói gì, lại một lần nữa di chuyển bước chân.
Dừng lại nhưng chẳng làm gì.
Giống như là muốn nhìn xem cô có đụng vào hay không vậy.
Kỷ Phồn Âm: "... ?" Thật sự là tuổi tâm lý sụt giảm.
Bạch Trú dùng khuôn mặt lúc nào cũng hừng hực lửa giận của mình mở cửa ra, rất là không quy củ đạp bay cái giày da sang bên cạnh, giẫm lên dép lê đi vào bên trong.
Kỷ Phồn Âm nhìn lướt qua tủ giày, vẫn chỉ có dép lê dành cho nam, cô vẫn đi đôi dép lê hôm trước, đến cạnh cửa bèn hỏi Bạch Trú: "Chị nhớ em không thích ăn đồ có nhiều mùi tanh?"
Bạch Trú khàn giọng đáp lại.
Kỷ Phồn Âm kiểm kê giỏ hàng mua sắm, xem chừng đã đủ cho hai người ăn, trực tiếp chọn mua.
Đợi đồ ăn đưa tới cũng phải mất ba, bốn mươi phút, Kỷ Phồn Âm ngẩng đầu tìm Bạch Trú, không thấy bóng người, bèn thử gọi cậu ta.
Giọng nói thiếu niên có hơi bực bội từ phòng ngủ truyền ra: "Em thay quần áo... Chị đừng vào!"
Kỷ Phồn Âm: "..." Lúc tôi và siêu mẫu thế giới tám khối cơ bụng chụp ảnh cho tạp chí thời trang, không biết cậu còn đang ở đâu đâu.
Cô khí phái mở cửa tủ lạnh ra nhìn thoáng qua, bên trong quả nhiên... Nói như thế nào đây, vừa nhìn đã biết là tủ lạnh của một tên thẳng nam sống một mình.
Kỷ Phồn Âm cất giọng hỏi: "Bạch Trú, em uống cái gì?"
"Bia."
Kỷ Phồn Âm nhìn hàng chục chai bia trong tủ lạnh, về phòng bếp rót cho Bạch Trú một chén nước ấm.
Bạch Trú thay áo thun màu trắng và quần dài ở nhà đi ra nhìn thấy nước ấm: "..."
"Tâm tình không tốt càng không thể uống bia giải sầu, không tốt cho thân thể." Kỷ Phồn Âm giải thích rồi đưa nước ấm cho cậu, giọng nói nghe như có ý trêu chọc, "Chị gái chỉ vì muốn tốt cho em thôi."
Bạch Trú kìm nén "..." Cầm cốc pha lê lên, thật sự nghe lời uống một ngụm.
Chỗ ở của Bạch Trú trang trí rất hiện đại, phòng bếp và phòng khách liền với nhau, không gian có vẻ vô cùng rộng rãi, hai bên bày biện ghế nhỏ, giống như là một khu làm việc cỡ nhỏ.
Đương nhiên, khu làm việc này bình thường chắc là cũng để đó không dùng, chỉ có một cái ampli và vài cái hộp, bên trong đều là sạc pin.
Bạch Trú và Kỷ Phồn Âm đứng ở trong phòng, khoảng cách chỉ cách xa nhau khoảng nửa mét, khẽ vươn tay là có thể chạm được.
Bạch Trú cầm chén nước ngồi xuống, v.uốt ve thành cốc cong cong, giống như đang cân nhắc cái gì đó.
Nhìn biểu hiện giống như là vô cùng muốn thổ lộ của cậu ta, Kỷ Phồn Âm cũng ngồi vào phía đối diện, hai tay nâng cằm, kiên nhẫn chờ đợi.
Có lẽ sự việc phát sinh hôm nay ở bữa tiệc tối kia đã gây nên một đả kích không nhỏ với Bạch Trú, chính vì vậy mới khiến cho người từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, ai cũng xem thường như cậu ta thu mình như vậy.
Qua hơn nửa ngày, Bạch Trú mới mở miệng.
Câu nói đầu tiên của cậu ta đã trực tiếp đi vào vấn đề: "Cha em có con riêng."
Mặc dù trong lòng không quá kinh ngạc, nhưng Kỷ Phồn Âm vẫn mở to hai mắt nhìn: "Chuyện gì xảy ra vậy? Hôm nay em vừa mới biết à?"
"Chỉ nhỏ hơn em có mấy tuổi, " Bạch Trú cười nhạo, "Vẻ ngoài rất giống ông già. Hôm nay Đại Bí bảo ông già gọi em đến gặp hai người, em còn tưởng là nhân vật quan trọng gì, hóa ra là tình phụ và con riêng của ông ta."
Kỷ Phồn Âm: Người giàu thật là rắc rối.
"Nói cái gì mà em là người thừa kế duy nhất..." Bạch Trú cười lạnh, "Tài sản riêng của ông ta cũng đã đủ cho hai mẹ con kia cả một đời áo cơm không lo rồi."
Kỷ Phồn Âm không cảm thấy kinh ngạc lắm.
Hai vợ chồng Bạch gia đã ước định là sẽ không xen vào cuộc sống của nhau, cho nên cuối cùng tám chín phần mười kiểu gì cũng có con riêng.
Hiện tại cố gắng không dính dáng vào gia sản là tốt rồi, còn về sau chờ bọn họ qua đời thì sẽ lại tiến hành mấy cuộc chiến tranh đoạt gia tài nữa, lúc trước Kỷ Phồn Âm từng thấy không ít.
"Còn dẫn bọn họ đến trước mặt em nữa chứ, chẳng lẽ ông ta còn muốn em gọi một tiếng mẹ kế và em trai?" Bạch Trú nắm thật chặt cái chén, cắn răng nghiến lợi nói, "Nếu như hôm nay ông ta xuất hiện ở trước mặt em, cú đấm kia của em chắc chắn sẽ trực tiếp đánh vào mặt của ông ta!"
Phá án được rồi, đây chính là nguyên nhân hôm nay Bạch Trú đánh người.
Kỷ Phồn Âm thở dài ở trong lòng.
Nếu là cô, nếu biết đã không còn hy vọng cha mẹ sẽ hoà giải với nhau thì cuộc sống riêng tư của bọn họ cứ mặc bọn họ quyết định, cô cũng không nhiều lời.
Nhưng Bạch Trú không lạnh tình như cô.
Thậm chí từ một loại góc độ nào đó mà nói, Bạch Trú rất là nhiệt huyết.
"Có dự định nói chuyện với ba của em không?" Cô ôn nhu hỏi, "Nếu em không muốn gặp bọn họ thì định nói chuyện với họ thế nào?"
"Em hiện tại không muốn nghe giọng nói của ông ta." Bạch Trú phiền chán bác bỏ đề nghị này.
"Vậy... mẹ của em thì sao?" Kỷ Phồn Âm đổi góc độ khác, "Bà ấy chắc là sẽ không ngồi yên không quan tâm đến chuyện này?"
Bạch Trú đột nhiên trầm mặc.
Kỷ Phồn Âm bèn dời lực chú ý tập trung vào cái cốc trong tay cậu ta, cảm giác chén nước vô tội này một giây sau sẽ tan xương nát thịt.
"Bà ta biết." Bạch Trú gằn từng chữ nói, "Bà ta cũng có..."
Cậu ta nói xong liền không chịu được đỡ lấy trán của mình, hít một hơi thật sâu, đôi lông mi sắc bén thống khổ nhăn lại.
Kỷ Phồn Âm đã hiểu.
Về phần con riêng, hai vợ chồng này đều len lén có cho mình một hoặc hai đứa.
Sau khi song phương quyết định thẳng thắn với nhau, vừa vặn lợi ích lại một lần nữa được cân bằng.
Đối với lợi ích của một tập đoàn khổng lồ mà nói thì thật là đáng mừng.
Xét về mặt sinh hoạt cá nhân và gia đình mà nói thì cuộc sống người giàu thật là loạn.
Kỷ Phồn Âm đưa tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc bị vò rối của Bạch Trú: "Vậy em cảm thấy mình khổ sở là vì cái gì? Bởi vì cảm thấy tình yêu của bọn họ không giống tình yêu trong tưởng tượng của em sao?"
"... Không, vừa hay bọn họ giống y như đúc trong ấn tượng của em. Nhưng khi mà em còn tưởng là em đã đánh giá thấp bọn họ thì em không ngờ bọn họ lại còn có thể làm ra chuyện làm cho người ta khinh thường hơn như thế này."
"Muốn chứng minh bọn họ làm sai, kỳ thật rất đơn giản." Kỷ Phồn Âm nói.
Bạch Trú ngẩng đầu nhìn cô: "Làm thế nào?"
Kỷ Phồn Âm chống cằm mỉm cười nhìn chăm chú vào cậu: "Chỉ cần vô luận như thế nào, em cũng không để cho mình làm những chuyện khiến cho người ta khinh thường giống như bọn họ là được rồi."
―― Nhưng rất đáng tiếc, chuyện không tôn trọng tình cảm này, Bạch Trú cậu đã làm rồi đó.
Hai người nhìn nhau mấy giây, không nói gì thêm nữa.
Kỷ Phồn Âm duy trì nét mặt mỉm cười, chỉ có hầu kết Bạch Trú là bất an giật giật.
... Sau đó, là tiếng điện thoại kêu lên.
"Hẳn là giao đồ ăn, " Kỷ Phồn Âm đứng lên, sờ lên tóc Bạch Trú, động tác rất nhẹ, "Đói bụng không? Chị đi lấy."
Danh Sách Chương: