Ngày mười tháng ba, Kỷ Phồn Âm đi đến đoàn làm phim quan sát tiến độ, trước khi lên đường cô đã hỏi trước bên đoàn làm phim muốn ăn cái gì để cô chuẩn bị.
Kết quả lúc đến studio truyền hình, trước mặt cô lại xuất hiện một Sầm Hướng Dương.
"Có phải là cô đã nói cái gì với cô ấy hay không?" Sầm Hướng Dương đi thẳng vào vấn đề, chất vấn cô, "Vì sao cô ấy đột nhiên không liên hệ với tôi nữa?"
Kỷ Phồn Âm tựa ở trên cái xe Ferrari vừa mới mua vừa nhắc mọi người cầm đống đồ ăn vừa mua qua, sau đó giương mắt nhìn anh ta: "Chuyện chính anh làm mà còn sợ bị người khác nói ra à?"
"Quả nhiên là cô!" Sầm Hướng Dương nheo mắt lại, "Vậy việc cô ấy đột nhiên quyết định đính hôn chắc chắn cũng liên quan đến cô có đúng không."
"Anh có thể đi đến lễ đính hôn hôm đó mặt đối mặt hỏi Kỷ Hân Hân mà." Kỷ Phồn Âm đẩy kính râm lên đ.ỉnh đầu, "... A đúng rồi, anh có nhận được thiệp mời không?"
Mấy chuyện như đính hôn kết hôn, thường thì rất nhiều người sẽ để cho nhà trai nhà gái tự tặng thiếp mời đi.
Dù sao người của hai bên cũng rất hiếm khi trùng với nhau.
Mà khá là buồn cười chính là, người gửi cho Kỷ Phồn Âm thiếp mời lại là Lệ Tiêu Hành chứ không phải Kỷ Hân Hân.
Cũng không biết Kỷ Hân Hân sẽ gửi thiệp mời đính hôn cho những người nào?
Với tính cách của Lệ Tiêu Hành, có thể anh ta sẽ cho toàn bộ tình địch của anh ta mỗi người một phần thiếp mời, bưu phí và thiếp mời như nào không quan trọng, chủ yếu là có thể chọc tức và lên mặt với đám tình địch.
Dù sao Lệ Tiêu Hành anh cũng không thiếu tiền.
"Tôi đương nhiên sẽ đi." Sầm Hướng Dương quan sát Kỷ Phồn Âm, "Tôi sẽ không dễ dàng buông tha như vậy đâu, chẳng qua cũng chỉ là đính hôn mà thôi, kết hôn cũng còn có thể ly hôn mà."
"Anh muốn làm người thứ ba?" Kỷ Phồn Âm hỏi.
Sầm Hướng Dương đương nhiên... cũng không phải là không có khả năng làm chuyện này.
Thế nhưng trường hợp đó cũng chỉ xảy ra khi Lệ Tiêu Hành quản lý không nghiêm, mà khả năng này vốn dĩ cũng không lớn.
Hơn nữa còn có một tiền đề lớn hơn nữa chính là—— Lệ Tiêu Hành và Kỷ Hân Hân thật sự có thể thuận lợi thành hôn.
"Cô cho rằng tôi sẽ còn đưa cho cô thêm nhược điểm để cô hãm hại tôi nữa hay sao?" Sầm Hướng Dương lắc đầu, "Kỷ Phồn Âm, cô còn ác độc hơn tưởng tượng của tôi nhiều."
Kỷ Phồn Âm cảm thấy đầu óc của anh ta chắc chắn có vấn đề.
Sầm Hướng Dương đứng ở lập trường nào để nói những người khác là ác độc.
"Đề nghị lúc đó anh nói với tôi, có cần tôi cho anh xem lại để anh nhớ lại một vài ký ức hay không?" Cô hỏi Sầm Hướng Dương.
Chỉ trong chớp mắt, sắc mặt Sầm Hướng Dương trở nên vô cùng khó coi, sau đó lại đột nhiên cười: "Cô cho rằng lời uy hiếp như vậy sẽ có tác dụng hay sao?"
"Đồ không sợ cũ, chỉ cần dùng tốt là được." Kỷ Phồn Âm nhìn Sầm Hướng Dương, đột nhiên giọng nói biến đổi, dùng chất giọng thuần khiết, ngữ điệu ngây thơ nhẹ nhàng nhu hòa hỏi, "Em nói không đúng sao?"
Nụ cười của Sầm Hướng Dương biến mất, anh hơi hoảng hốt nhìn chăm chú lên mặt Kỷ Phồn Âm, vươn một cái tay về phía cô: "Hân Hân..."
Trạng thái kinh doanh của Kỷ Phồn Âm chỉ xuất hiện trong một chớp mắt như vậy, cô ngửa đầu ra sau tránh né tay của Sầm Hướng Dương: "—— có phải bây giờ anh đang nghĩ, nếu như Kỷ Hân Hân thật sự kết hôn thì anh có thể sẽ lại trở về tìm tôi hay không?"
Sầm Hướng Dương xem thường nhìn cô: "Chuyện này không phải là do cô tự nguyện làm hay sao?"
"Khi đó tôi thiếu tiền, còn bây giờ tiền bạc đối với tôi không còn quan trọng nữa." Kỷ Phồn Âm tính một chút cho anh ta nghe, "Lúc trước tôi mười vạn một giờ, hiện tại một giờ đã tăng lên trăm vạn, thị trường thay đổi, Sầm đạo diễn có thể trả nổi hay không?"
Sầm Hướng Dương cười nhạo: "Cô cho rằng mình là ngôi sao tuyến một đấy à? Bọn họ bồi người một đêm mới hết bao nhiêu tiền, cô có biết không?"
"Bọn họ cũng có cùng một khuôn mặt với người mà anh thích hay sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi lại.
Hai người nói thêm mấy câu nói nữa thì nhân viên công tác của đoàn làm phim rốt cuộc cũng đến: "A, Sầm đạo diễn cũng ở đây à?"
"Anh ta chỉ đi ngang qua thôi." Kỷ Phồn Âm mở cốp xe ra để bọn họ giúp một tay mang đồ, ngả ngớn khoát tay áo với Sầm Hướng Dương coi như là tạm biệt.
Cô hiện tại không thiếu tiền, khách hàng quý thì không cần nhiều, Sầm Hướng Dương chỉ là loại rác rưởi, không cần thiết phải tốn thời gian để dụ dỗ anh ta trở thành khách hàng làm gì.
Kết cục sau cùng của Sầm Hướng Dương chính là cục cảnh sát.
Khuyên anh ta đừng phạm tội? Vậy lại càng lãng phí thời gian và cũng không cần thiết.
Với cả dù có nói thì tên điên này cũng chưa chắc đã nghe.
Sau khi dò xét một vòng đoàn làm phim, xác nhận mọi việc đã nhẹ nhàng tiến vào giai đoạn kết thúc, Kỷ Phồn Âm mới rời khỏi.
Lúc gần đi, Kỷ Phồn Âm nhìn thoáng qua kính sau xe hướng về phía đoàn làm phim của Sầm Hướng Dương.
Cô cảm thấy thời gian Sầm Hướng Dương ra tay không còn xa nữa.
Nhưng mà Sầm Hướng Dương nhiều nhất cũng chỉ bắt cóc Kỷ Hân Hân và giam cô ta lại, cũng không đến nỗi giết người, cho nên Kỷ Phồn Âm cũng không gấp.
Năm đó, lúc Kỷ Hân Hân giả bộ như là một con cừu non vô tội thuần khiết đi thông đồng với Sầm Hướng Dương thì cũng nên đoán ra được là kết cục như vậy có thể sẽ xuất hiện.
...
Ngày mười một tháng ba, Kỷ Phồn Âm và Bạch Trú gặp mặt.
Lại tiếp tục tiêu hao cả ngày trong phòng vẽ tranh.
Bạch Trú đúng là rất thích hội họa, ở phương diện này cậu ta cũng có chút thiên phú, nhưng lần này cậu ta ngâm mình ở trong phòng vẽ tranh, thực sự giống như là một tiểu thuyết gia bị tra tấn trong cơn thống khổ sáng tác của chính mình.
Sau khi xé hết tờ bản nháp này đến tờ bản nháp khác, Bạch Trú vất vả lắm mới có được một bức họa tác khiến cậu ta miễn cưỡng hài lòng.
Cậu ta ngắm nghía giá vẽ rồi lộ ra một nụ cười nhẹ, động tác thêm màu, tăng thêm các chi tiết càng ngày càng trôi chảy, giống như là đống linh cảm biến mất sau một ngày nóng nảy cuối cùng cũng bắt đầu trở lại.
Kỷ Phồn Âm muốn qua xem cậu ta rốt cuộc đã vẽ đến đâu, Bạch Trú liền ôm lấy bức tranh giống như vật báu vào trong ngực: "Không cho cô nhìn!"
"Chỉ nhìn một cái thôi."
"Một cái cũng không cho nhìn!" Bạch Trú đánh chết không buông tay, hai gò má đỏ ửng, "Cô tự đi soi gương đi! Chẳng phải là sẽ nhìn được sao!"
Giọng nói của cậu ta nghe có vẻ hung tợn, nhưng từ thái độ đến cách dùng từ cũng đã hiền lành, lịch sự hơn so với lúc trước khá nhiều.
Ít nhiều gì, sau thời gian ở chung với Kỷ Phồn Âm, cậu ta cũng học được cách tôn trọng người khác.
"Được rồi, không nhìn thì không nhìn." Kỷ Phồn Âm cúi đầu nhìn đồng hồ, "Vẽ xong chưa?"
"Kỷ Phồn Âm, cô còn chưa hết giờ làm đâu!" Bạch Trú thực sự có bóng ma tâm lý đối với động tác này của cô, lập tức cảnh cáo, "Đừng nghĩ là được về nhà sớm—— cô mau trở về ngồi lại chỗ đi."
Kỷ Phồn Âm không tính toán với cậu ta, trở lại trên cái ghế đối diện với cậu ta, nghiền ngẫm nốt vài phút cuối cùng trong thời gian làm việc.
Thấy cô đã quay người rời đi khá xa, Bạch Trú mới buông giá vẽ ôm vào trong ngực ra, tập trung suy nghĩ nhìn vào người bên trong bức tranh.
Bối cảnh bức họa này căn bản không phải phòng vẽ tranh.
Người phụ nữ bên trong bức tranh cũng không ngồi ở trên băng ghế nhỏ, hoàn toàn không có cảm giác khoảng cách với người vẽ tranh.
Góc nhìn của bức tranh thật sự giống như là người vẽ ngồi ở bên cạnh người trong bức họa, dùng ánh mắt miêu tả cô ấy, ánh nắng từ phía chính diện của cô ấy chiếu đến, nhiễm lên toàn thân cô ấy một tầng kim sắc nhu hòa.
Bạch Trú còn chưa vẽ ngũ quan cho nhân vật này.
Cậu ta nhớ rất rõ ràng cuộc đối thoại ở biển Aegean ngày đó với Kỷ Phồn Âm, cũng nhớ rõ Kỷ Phồn Âm đã mỉm cười nhẹ lúc cầu nguyện vào khoảnh khắc mặt trời dâng lên trên mặt biển.
Cô nói với mặt trời lời cầu nguyện, là hi vọng có thể để cho cô nhìn thấy Bạch Trú khi còn bé cười một cái.
Nhưng nếu như chỉ tái hiện lại cảnh tượng khi đó thì nó cũng giống như cái tấm ảnh đặt ở trong ví của cậu ta, chẳng qua cũng chỉ là những giấc mộng, những ảo ảnh vô thật mà thôi.
Sự quan tâm mà cậu ta muốn không phải tới từ một cô bạn gái thiết lập không tồn tại, mà là đến từ Kỷ Phồn Âm.
Nhưng Bạch Trú không dám nói ra khỏi miệng.
Cậu ta không thể dễ dàng coi như hết thảy đều không xảy ra sau tất cả những chuyện mà cậu ta đã làm với Kỷ Phồn Âm trước kia,
Cậu ta cũng không thể không biết xấu hổ giống như Tống Thì Ngộ, sau khi thổ lộ với Kỷ Phồn Âm vai trò "Kỷ Hân Hân" xong mà còn có thể thản nhiên nói là mình "thay đổi tình cảm" .
Bạch Trú rất sĩ diện, càng sợ hơn chính là nếu Kỷ Phồn Âm cũng đối đãi với cậu ta y như Tống Thì Ngộ, dứt khoát chặt đứt tất cả liên hệ với cậu ta.
Cậu ta tình nguyện giả vờ như bây giờ.
Đến tận lúc chín giờ rời khỏi phòng vẽ tranh, Bạch Trú vẫn để lại khuôn mặt trống không cho người phụ nữ bên trong bức tranh.
Vì phòng ngừa Kỷ Phồn Âm trông thấy nội dung trong đó, Bạch Trú cẩn thận gửi bức tranh ở phòng vẽ tranh, yêu cầu nó được bảo tồn, không được công khai.
Cậu ta lơ đãng hỏi Kỷ Phồn Âm: "Ngày mai cô cũng đi tham gia nghi thức đính hôn à?"
"Đúng." Kỷ Phồn Âm lười biếng nói.
Bạch Trú dựa vào tia laser nhiều sắc màu trên sân khấu phòng vẽ tranh trộm liếc cái bóng của Kỷ Phồn Âm.
Một khi thoát ly khỏi trạng thái kinh doanh, dù cho quần áo trên người không đổi thì khí tức toàn thân cũng hoàn toàn không giống trước kia.
Bạch Trú cảm thấy thật là thần kỳ.
Trước đây thật lâu, cậu ta đã có thể phân biệt ra được Kỷ Hân Hân và Kỷ Phồn Âm, là bởi vì khí chất của hai người chênh lệch quá lớn, Kỷ Phồn Âm cơ bản cũng không bao giờ lộ mặt; mà bây giờ cậu ta cũng bắt đầu có thể thoải mái mà phân biệt hai người, cũng chỉ cần dựa vào khí chất.
"Vậy ngày mai ăn cơm trưa cùng đi, tôi đến đón cô." Bạch Trú như bị quỷ thần xui khiến nói.
Kỷ Phồn Âm cũng không ngẩng đầu lên, không cho cậu ta cơ hội, trực tiếp cự tuyệt: "Xe máy? Lạnh."
"Tôi mua xe rồi!" Bạch Trú lập tức ngẩng đầu ưỡn ngực.
Từ cái ngày mà Kỷ Phồn Âm nói xe máy của cậu ta quá lạnh, cậu ta đã lập tức hoả tốc đi thi bằng lái xe, còn mua một cái xe hơi nhỏ.
Kỷ Phồn Âm gảy nhẹ đuôi lông mày.
Bạch Trú không thể hiểu được cảm xúc lúc này của Kỷ Phồn Âm, nhưng cậu ta lại cảm thấy việc này giống như là không ổn cho lắm.
"Cậu muốn đi cùng tôi đến lễ đính hôn của Kỷ Hân Hân?" Kỷ Phồn Âm lặp lại một lần đề nghị của cậu ta, "Bạch Trú, cậu biết người khác thấy cảnh này thì sẽ nghĩ như thế nào không?"
Bạch Trú trầm mặc hai giây, tìm một câu nói phù hợp với hình tượng trước kia của mình để trả lời: "Bọn họ nghĩ như thế nào thì liên quan rắm gì đến tôi?"
Kỷ Phồn Âm liếc mắt nhìn cậu ta một cái.
Bạch Trú tự giác uốn nắn câu nói th.ô t.ục của mình: "... Bọn họ nghĩ như thế nào cũng đâu có liên quan gì tới tôi?"
Đổi xong, cậu ta lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa: vì sao mình lại tự giác văn minh như thế chứ?
"Vậy ngày mai tôi đi nhờ xe của cậu nhé." Kỷ Phồn Âm nói.
"Được!" Bạch Trú lập tức vứt phăng suy nghĩ kỳ quái mới nảy sinh vừa rồi.
...
Ngày mười hai tháng ba đúng hạn mà tới, sáng sớm đã bắt đầu có mưa phùn rả rích, lúc Kỷ Phồn Âm đang muốn ra cửa thì lại nhận được điện thoại của mẹ Kỷ.
Bà ta lo lắng hỏi: "Âm Âm, con đang ở đâu?"
"Hả?"
"Hôm nay là ngày Hân Hân đính hôn, con đáng lẽ cũng nên tới mới đúng?" Mẹ Kỷ kinh ngạc nói, "Dù quan hệ trong nhà thế nào thì đó cũng là buổi lễ lớn của em gái ruột con, vậy mà con lại không tới? Mọi người vẫn chờ con đến giúp chiêu đãi khách hàng đây."
Kỷ Phồn Âm dùng giọng nói còn kinh ngạc hơn bà ta để nói: "Tôi suýt nữa đã quên mất. Hình như tôi chỉ nhận được thiếp mời bên nhà trai thôi, nhà gái đâu có ai mời tôi."
Bất luận là cha Kỷ hay là mẹ Kỷ, sau lần gặp mặt xấu hổ trước đó thì đều đã coi Kỷ Phồn Âm như là biến mất.
Kỷ Hân Hân không gửi thiệp mời cho Kỷ Phồn Âm thì có thể thông cảm được, nhưng hai vị này thật sự là không có cớ gì để làm việc đó.
"Con còn muốn được nhận thiệp mời?!"
"Tôi có việc bận rộn, buổi chiều mới tới." Kỷ Phồn Âm nhìn thời tiết ngoài cửa, quay lại mang theo một cái dù cán dài.
"Con bận bịu cái gì? Chuyện gì mà quan trọng hơn lễ đính hôn của em gái ruột con?" Giọng nói mẹ Kỷ nghe có chút tức giận, "Mẹ mặc kệ, Nếu con không lập tức tới đây, về sau con có cần người trong nhà giúp một tay thì cũng đừng trông cậy chúng ta sẽ giúp con!"
Kỷ Phồn Âm bình tĩnh hỏi: "Công việc tiếp theo của tôi trị giá một ngàn hai trăm vạn, muốn tôi tới đó cũng được, nhưng mấy người giúp tôi bổ sung khoản tổn thất và phí bồi thường vi phạm hợp đồng này nhé?"
Mẹ Kỷ vừa tức vừa gấp: "Con nói mê sảng gì vậy! Cái gì mà một ngàn hai trăm vạn! Con lấy mạng để thay một ngàn hai trăm vạn hay sao?"
"Tôi không cần mấy người giúp tôi, hôm nay tôi đi đến lễ đính hôn cũng không phải bởi vì Kỷ Hân Hân là người nhà của tôi." Kỷ Phồn Âm xuống lầu một, bung dù đi ra ngoài, "Đúng rồi, thay tôi chúc Lệ tiên sinh một tiếng, cảm ơn anh ta đã gửi thiệp mời cho tôi."
"Kỷ Phồn Âm!" Mẹ Kỷ gọi thẳng đại danh của cô, "Có phải con cảm thấy cánh mình cứng cáp rồi, không nghe lời ba mẹ dạy bảo nữa hay không?"
Kỷ Phồn Âm cười khẽ: "Đúng vậy."
Mẹ Kỷ giận đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, mà trước khi bà ta lên tiếng lần nữa, Kỷ Phồn Âm đã trực tiếp tắt điện thoại.
Cha Kỷ mẹ Kỷ mặc dù luôn nói giống như mình rất quan tâm con cái, nhưng sự quan tâm trong đó cũng chỉ có một chút xíu mà thôi.
Còn lại chủ yếu thì toàn là vì lợi ích, thể hiện.
Mà Kỷ Phồn Âm cũng rất là ghét phải nhìn mặt bọn họ.
Đôi cha mẹ này quen lợi dụng sơ hở, lợi dụng địa vị, lợi dụng người khác, cái gì cũng thích giở thủ đoạn, là kiểu người thường coi "Chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có" rất hay thường gặp.
Cho nên một đứa trẻ con biết khóc biết làm loạn ở trước mặt bọn họ thì mới có kẹo ăn.
Còn một đứa trẻ không khóc không làm loạn mà lựa chọn nhẫn nhịn im lặng đương nhiên cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Nếu như đôi vợ chồng này có thể nhạy cảm hơn, tâm lý hơn, có lẽ hai người họ đã có hai đứa con gái sinh đôi thông minh lanh lợi, ở phương hướng khác biệt, có ưu thế riêng của mình.
Chứ không phải như bây giờ.
Sau khi ngồi vào chiếc xe công nghệ, Kỷ Phồn Âm mở điện thoại ra lướt Wechat, vốn là muốn nhìn xem trước hiện trường náo nhiệt ở buổi đính hôn, nhưng phát hiện ra có một lời kết bạn mới.
Tên của đối phương là Yuuki.
Kỷ Phồn Âm nghĩ một hồi mới nhớ được ra người này là ai.
Đó là Trình Lâm, một nữ đồng môn hình như là rất ghét đôi chị em Kỷ Hân Hân và Kỷ Phồn Âm.
Danh Sách Chương: