• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tống Thì Ngộ mất đi ý thức, anh ta còn cảm thấy mình có lẽ sẽ không thể sống sót được qua trận này.

Nhưng khi tỉnh lại một lần nữa, anh ta mới phát hiện là mình vẫn còn sống.

Nỗi may mắn và thống khổ nhanh chóng đan xen lại với nhau: Anh ta vẫn còn sống trong thế giới có Kỷ Phồn Âm tồn tại.

Tống Thì Ngộ miễn cưỡng quay đầu nhìn về phía đầu giường, người ở bên giường trông anh ta chính là mẹ của anh ta.

Mà cha của anh ta thì đang tựa lên cái ghế đi kèm ở phía đầu giường, vẻ mặt nhìn có vẻ hơi mỏi mệt.

"Con tỉnh rồi sao?" Mẹ Tống ngạc nhiên bổ nhào tới bên giường, cúi người sờ sờ lên cái trán của Tống Thì Ngộ, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên, "Cái đứa nhỏ này, dù có là công việc thì cũng không cần liều mạng như vậy chứ, người nhà có ai bắt con kiếm tiền đâu? Con còn trẻ, làm gì mà vội kiếm tiền đến mức suýt nữa thì mất mạng như vậy! Ba mẹ cũng chỉ có một đứa con là con, nếu như con không còn, mẹ và cha con biết sống thế nào đây!"

Mẹ Tống nói một lát liền không nhịn được mà khóc nức lên.

Tống Thì Ngộ suy yếu nắm chặt lấy tay của bà ấy.

Bên giường chỉ có cha mẹ của anh ta. . . Đương nhiên là cũng không có gì khác để mong đợi.

Mẹ Tống lau nước mắt rồi bấm chuông gọi, chờ bác sĩ đến kiểm tra một loạt, nghe bác sĩ nói là tạm thời không có vấn đề gì, bà ấy mới trấn tĩnh lại, hỏi thăm Tống Thì Ngộ rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.

"Nếu công ty có thiếu tiền thì con cứ hỏi người nhà là được." Bà ấy vỗ lên cánh tay của Tống Thì Ngộ, "Có cái gì quan trọng hơn mạng sống cơ chứ? Chẳng có gì đáng giá để con lấy mạng sống của mình ra liều mạng."

Tống Thì Ngộ có chút hoảng hốt.

Anh ta nhớ ra, Kỷ Phồn Âm đã từng nói với anh ta "Kỷ Phồn Âm thích anh đã chết", khi đó anh ta không cảm thấy câu nói này có gì đáng để để tâm, bây giờ nhớ tới mới nhận ra câu nói này trĩu nặng tựa như Thái Sơn đè người vậy.

Có phải Kỷ Phồn Âm cũng từng nguyện ý liều mạng để đổi lấy tình yêu của mình hay không?

Nhưng dù vậy thì đó cũng là chuyện không thể quay về được.

. . .

Kỷ Phồn Âm chỉ đoán là Tống Thì Ngộ có lẽ sẽ uống rất nhiều rượu, nhưng không ngờ lại được nhìn thấy anh ta ở trên mục tin tức xã hội.

Một người đàn ông ở Hồ thành bởi vì thức đêm làm việc, lại thêm uống rượu quá liều lượng nên suýt chút nữa đột tử, theo phóng viên điều tra thì biết được, người đàn ông này lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, là thanh niên tài tuấn ưu tú trong mắt người khác, làm người khiêm tốn, sự nghiệp có thành tựu. . .

Kỷ Phồn Âm đọc một nửa bản tin liền đặt điện thoại xuống.

Một người sắp chết, cho dù là các bản tin marketing thì cũng biết chừa lại một chút đạo đức.

Nhưng mà "Suýt nữa đột tử", có nghĩa là Tống Thì Ngộ còn chưa chết, cũng coi như là mạng lớn.

"Là vì trợ lý của anh ta hành động kịp thời." Chương Ngưng biết rất nhiều nội tình trong chuyện này, "Trước khi bất tỉnh anh ta đã gọi điện thoại cho trợ lý, cũng may là gọi dược, trợ lý lập tức gọi xe cứu thương, lúc xe cứu thương đến anh ta vẫn còn sống, sau khi chữa trị thì đã được cứu, nhưng mà nghe nói là có khả năng để lại hậu di chứng."

Kỷ Phồn Âm thuận miệng hỏi: "Di chứng như nào?"

Chương Ngưng nháy nháy mắt: "Anh ta bỏ hết công việc của công ty theo cha mẹ về nhà, tóm lại là không phải bệnh vặt đâu."

"Ồ." Kỷ Phồn Âm mở điện thoại ra bắt đầu nhìn tiến độ về nhà.

Tống Thì Ngộ thì cũng thôi đi, kịch bản bên phía Lệ Tiêu Hành và Kỷ Hân Hân vẫn rất đặc sắc.

"Đối tác của Tống Thì Ngộ cũng không phải là người dễ đối phó, lần này Tống Thì Ngộ về nhà dưỡng bệnh, chờ khi nào dưỡng xong trở về, nói không chừng công ty còn bị đổi tên đấy." Chương Ngưng ăn dưa vô cùng toàn diện và chuyên nghiệp, "A, nhưng mà có người có lẽ sẽ đóng cửa công ty trước cả anh ta."

Kỷ Phồn Âm giương mắt: "Ai?"

―― đương nhiên là cha Kỷ mẹ Kỷ.

Bọn họ gần như đã thử hết các cách rồi, còn đến tận chỗ của Kỷ Phồn Âm, có thể thấy rõ sự tuyệt vọng.

Sau khi không thể nhận được sự giúp đỡ từ hai cô con gái, rồi lại bởi vì tin tức bị đưa vào cục cảnh sát bị đăng lên bản tin lại càng không mượn được tiền, chỉ chưa đến hai ngày cha Kỷ đã phải bán căn biệt thự mà ông ta đang ở, đuổi việc toàn bộ nhân viên quét dọn người làm vườn ở trong nhà, bán mấy phần bất động sản dư thừa và ba chiếc xe, công ty giảm biên chế xuống còn hai phần ba (sa thải 2/3 nhân viên), mới miễn cưỡng bảo vệ được đến lúc này.

Hai vợ chồng hiện tại đang sống trong một căn chung cư rộng 90 mét vuông, mẹ Kỷ không còn người làm dưới tay sai khiến nữa, mọi thứ đều phải tự mình làm.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy cho dù như thế thì công ty của bọn họ cũng chỉ có thể lay lắt sống tạm thêm được mấy ngày nữa mà thôi, chẳng mấy chốc là sẽ phá sản.

Nói cho cùng, cha Kỷ cũng là người chỉ có một chút xíu thông minh, chứ không hề có óc kinh doanh chút nào.

Lúc nào cũng có người giúp đỡ, nói cho ông ta biết nên làm như thế nào, ông ta mới có thể miễn miễn cưỡng cưỡng kinh doanh được ra hồn; bây giờ không có ai dẫn dắt, tự ông ta cũng chỉ biết đi loạn không tìm được con đường chính xác.

Ngoài ra ông ta còn có cái tính cách bảo thủ và con mắt cao hơn trời, cái này cũng chướng mắt cái kia cũng chướng mắt, muốn dựa vào việc gả con gái đi để thăng cấp.

Kỷ Phồn Âm lắc đầu.

Nếu như con gái lớn thuận lợi còn sống làm nghiên cứu khoa học thì thật ra chuyện thăng cấp cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng mà không cần phải nói cho cha Kỷ mẹ Kỷ biết.

Bọn họ chỉ cần có một kết cục phá sản là được rồi.

. . .

Vài ngày sau, khách của Studio đã tới.

Kỷ Phồn Âm vốn đang ở trong studio xem một bộ phim vừa mới khai mạc thì nhận được cuộc điện thoại Thẩm Thích gọi tới từ Studio.

Tiếp điện thoại xong, Kỷ Phồn Âm lập tức lái xe trở về.

Bởi vì người tới là Lệ Minh Nguyệt.

Lệ Minh Nguyệt tự mình đến đây mà không phải gọi điện thoại, thành tâm đã có đủ.

Cân nhắc đến việc cô ấy là một trong số ít người biết danh tính thực sự của Kỷ Phồn Âm, Lệ Minh Nguyệt có lẽ cũng là người Lệ gia duy nhất thích hợp tới để thương lượng giao dịch với Kỷ Phồn Âm.

Giao dịch gì?

Đương nhiên là một giao dịch có liên quan đến Lệ Tiêu Hành rồi.

Ngồi trong phòng làm việc đợi gần một giờ, Lệ Minh Nguyệt nhìn thấy Kỷ Phồn Âm liền đứng dậy: "Đã lâu không gặp."

Kỷ Phồn Âm và Lệ Minh Nguyệt bắt tay nhau, đảo qua sắc mặt của cô ấy, cười nói: "Bảo trọng thân thể, nếu có bị đau thắt ngực thì lập tức đi đến bệnh viện kiểm tra ngay nhé."

"Cô cũng biết được chuyện của Tống Thì Ngộ?" Lệ Minh Nguyệt nghĩ một chút liền hiểu được ý tứ trong lời nói của Kỷ Phồn Âm, "Xin lỗi, chuyện liên quan tới cô, tôi có nghe ngóng thêm được một chút."

"Tôi hiểu mà." Kỷ Phồn Âm đóng cửa ban công lại, ra hiệu Lệ Minh Nguyệt ngồi xuống.

"Tống Thì Ngộ cũng biết cô là ai sao?" Lệ Minh Nguyệt bèn hỏi.

"Anh ta không biết." Kỷ Phồn Âm lắc đầu.

Tống Thì Ngộ đương nhiên là không biết.

Hai người Tống Thì Ngộ và Bạch Trú không giống với Lệ Tiêu Hành, hai người kia từng có quan hệ không tốt với "Kỷ Phồn Âm" trước đây, bây giờ lại nảy sinh tình cảm với cô ấy.

Một khi quan hệ không tốt trước kia và tình cảm hiện tại bị tách rời thì bọn họ sẽ không thống khổ hay là hối tiếc như vậy.

Nếu Tống Thì Ngộ biết Kỷ Phồn Âm hiện tại và trước kia không phải cùng một người, không chừng anh ta còn thở phào, cảm thấy không quá đau đớn và hối tiếc như vậy.

Còn Lệ Tiêu Hành thì vốn dĩ vẫn còn cảm giác tội lỗi và ám ảnh với "Kỷ Phồn Âm" lúc trước, vậy thì phải làm ngược lại để anh ta ý thức được, người anh ta muốn đã không còn ở đây.

"Cô còn đối xử với bọn họ không giống nhau." Lệ Minh Nguyệt nửa đùa nửa thật.

“Tôi muốn tối đa hóa hiệu quả và lợi ích mà." Kỷ Phồn Âm cũng pha trò lại với cô ấy.

Hai người đều không thích nói nhảm, phần mở màn đến nơi này coi như là kết thúc.

Lệ Minh Nguyệt đặt hai tay lên trên đùi, hỏi: “Tôi có thể hút một điếu thuốc không?"

Kỷ Phồn Âm dựng cái dấu tay lên nói xin mời: "Vốn dĩ trong phòng làm việc của tôi là cấm chỉ hút thuốc. Nhưng mà chỉ có đàn ông không được, phụ nữ thì có đặc quyền."

Lệ Minh Nguyệt cười cười, cô ấy rút ra một điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay, móc ra bật lửa tinh xảo mồi lên đầu thuốc lá: "Lúc nghe thấy tôi tới tìm cô, có phải cô đã biết mục đích của tôi rồi hay không?"

Kỷ Phồn Âm thong thả giao mười ngón tay lại với nhau: "Để tôi đoán xem. . . Lệ gia muốn nhờ tôi giúp Lệ Tiêu Hành khôi phục khả năng vận động của cơ thể?"

"Đúng." Lệ Minh Nguyệt nghiêng đầu nhả khói thuốc sang một bên rồi nói tiếp, "Tôi nghe Phạm trợ lý nói lúc trước anh ta cho cô tiền rất sảng khoái, thật ra tôi cũng là người cho tiền rất sảng khoái."

Kỷ Phồn Âm phì cười, từ chối cho ý kiến: "Ồ."

Lệ Minh Nguyệt đặt một bản sao hồ sơ bệnh án đến trước mặt Kỷ Phồn Âm: "Đây là hồ sơ bệnh án của anh tôi, cô có thể xem trước."

Mặc dù đã nghe Chương Ngưng nhắc đến chuyện này mấy lần, nhưng đến khi nhìn sổ khám bệnh, cảm giác của cô lại không giống như vậy.

Kỷ Phồn Âm đọc tất cả các kết quả chẩn đoán của các bác sĩ nổi tiếng, cảm thấy tinh thần của Lệ Tiêu Hành thật yếu ớt.

Không, không.

Phải nói, tinh thần của nhân loại đều rất yếu đuối.

Mà những gì Lệ Tiêu Hành trải qua, nên gọi là tự làm tự chịu.

"Cái mà Lệ Tiêu Hành cần chính là tự mình giúp mình, " Kỷ Phồn Âm vừa lật hồ sơ bệnh án vừa nói, "Cô không cảm thấy nếu để tôi giúp anh ta thì chỉ là uống rượu độc giải khát thôi hay sao?"

Cô có lẽ có biện pháp để Lệ Tiêu Hành đi được, thế nhưng rất là phiền toái.

"Vậy cô cứ cho anh ấy giải khát trước đã." Lệ Minh Nguyệt lạnh nhạt đáp, "Tôi cảm thấy lấy độc trị độc là một loại thuốc rất hữu hiệu."

"Kỷ Hân Hân thì sao? Cô ta cũng biết cô đến tìm tôi à?" Kỷ Phồn Âm hỏi bằng giọng điệu trêu đùa.

"Khi nào cô đi, cô ta sẽ biết."

Kỷ Phồn Âm nhướng mày ồ một tiếng.

―― xem ra Kỷ Hân Hân còn chưa được người nhà họ Lệ tiếp nhận trở thành thành viên chính thức trong nhà, cho nên quyết định mà cả gia đình đưa ra cũng không thông báo cho cô ta.

Vậy Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình có thể đi một chuyến.

Ném thử cái mồi, nhìn xem Kỷ Hân Hân có cắn câu được hay không, có chó cùng rứt giậu hay không.

"Tôi có thể đi một lần, nhưng chỉ có một lần mà thôi." Kỷ Phồn Âm nói, "Nhưng thời gian thì tôi sẽ quyết định."

Lệ Minh Nguyệt dừng một chút: "Thật sao?"

"Thật, " Kỷ Phồn Âm đặt hồ sơ bệnh án xuống, mỉm cười nói, "Cho nên hiện tại chúng ta có thể nói tới chuyện thù lao rồi."

Không thể không nói Lệ gia đúng là có tiền.

Mặc dù quyền lực đã dần dần chuyển giao qua tay Lệ Minh Nguyệt, nhưng gia đình bọn họ vẫn đem hết toàn lực ra để cứu chữa cho Lệ Tiêu Hành.

Bọn họ thậm chí còn cho cô vị trí đối tác.

Nhưng cây nhà Lệ gia quá lớn, một khi ngồi lên vị trí đó thì chẳng khác nào trở thành một nửa nhân vật công chúng, Kỷ Phồn Âm quả quyết cự tuyệt.

Cuối cùng sau khi trò chuyện với Lệ Minh Nguyệt, cô quyết định sẽ lấy đi mấy căn bất động sản, đó đều là mấy căn từng có người nổi tiếng ở, Lệ gia cầm trong tay là dùng để buôn bán, khắp nơi cả nước chỗ nào cũng có.

Hơn nữa vẫn giống như thỏa thuận kinh doanh trước kia với Kỷ Phồn Âm, trước tiên cho tiền đặt cọc, sau đó mới làm việc.

Sau khi mọi chuyện đã ổn thỏa, Lệ Minh Nguyệt thở dài một hơi, mặt không thay đổi biểu thị ra sự kinh ngạc của mình: "Tôi rất kinh ngạc, tôi còn tưởng cô là kiểu người chỉ cần có đủ tiền là thỏa mãn.”

Kỷ Phồn Âm nhíu mày: "Đúng là đủ là được, nhưng bây giờ còn không đủ dùng."

Lệ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm cô một cái: "Văn kiện tôi sẽ giao cho luật sư xử lý, chờ cô quyết định thời gian thì cho tôi biết một tiếng."

"Được." Kỷ Phồn Âm vui vẻ phất phất tay với cô ta, "Việc này, cô cũng có thể nói sớm cho bọn họ biết."

"Bọn họ?" Lệ Minh Nguyệt đứng dậy, vuốt vuốt vạt áo nhăn nhúm của mình, "Anh tôi và cha mẹ tôi?"

"Còn cả Kỷ Hân Hân nữa, " Kỷ Phồn Âm mỉm cười, "Thay tôi chào cô ta một tiếng."

Lệ Minh Nguyệt trầm mặc một lúc, cô ấy nhìn Kỷ Phồn Âm: "Đây thật ra cũng coi như là thù lao."

Kỷ Phồn Âm vô tội nháy nháy mắt nhìn cô ấy: "Cô ta rồi cũng sẽ biết đến thôi."

Lệ Minh Nguyệt lắc đầu, giơ tay lên như thể có ý đầu hàng, sau đó rời khỏi văn phòng của Kỷ Phồn Âm.

Luật sư của cô ấy hành động rất nhanh, bốn căn bất động sản nhanh chóng được chuyển sang danh nghĩa của Kỷ Phồn Âm, hợp đồng văn kiện cũng qua tay Thẩm Thích, anh ta không hỏi gì hết, gọn gàng xử lý hết thảy.

Mấy căn bất động sản thuộc quyền tài sản này lập tức được trí năng trong【 Cám dỗ trở về nhà 】thay đổi thành chương trình rồi bị chuyển đổi thành trị số bên trong.

Kỷ Phồn Âm tựa ở trên ghế làm việc, kiểm tra tiến độ chỉ còn một tỷ nữa là xong, lần đầu tiên nhận ra được được mình cách hai chữ về nhà gần đến như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK