• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỷ Phồn Âm không biết trong ngày hôm nay có bao nhiêu người tan nát cõi lòng vì thông tin Kỷ Hân Hân đính hôn, cũng không biết thông báo đăng lên vòng bạn bè này của Kỷ Hân Hân được thiết lập như thế nào...

Nhưng tóm lại, vô luận như thế nào thì việc Kỷ Hân Hân đưa ra quyết định này cũng đã tiêu hao rất lớn dũng khí của cô ta.

Một Hải Vương hồi tâm, cũng chỉ có hai khả năng.

Hoặc là, Hải Vương chơi mệt rồi, tự cô ta đồng ý hồi tâm; hoặc là, Hải Vương lật xe, cô ta không thể không làm người thành thật hơn.

Chỉ đơn giản như vậy.

Mà một Hải Vương ưu tú thì phải là trường hợp đầu tiên, như vậy lúc hồi tâm sẽ không tạo thành một hiệu ứng quá xấu.

Đám cá cho dù có lưu luyến không rời thì vẫn lựa chọn đứng lên chúc phúc, sau đó ảm đạm rời đi.

Chứ không phải... khiến cho đám cá trực tiếp nổ tung trời.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy, nếu như Kỷ Hân Hân cũng có một hệ thống định lượng tình cảm giống như cô thì lúc này cô ta cũng sẽ nhận được rất là nhiều tình cảm.

Kỷ Hân Hân vì phải vội vàng lựa chọn đồng ý lời cầu hôn của Lệ Tiêu Hành, nên về sau chuyện sứt đầu mẻ trán chờ cô ta sẽ còn nhiều hơn nữa.

Nhất là Sầm Hướng Dương, anh ta có thể sẽ nổi điên.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy sẽ có một đoạn thời gian, Kỷ Hân Hân không rảnh để tới quấy rối cô.

Về phần Lệ Tiêu Hành có tiếp tục xin giúp đỡ nữa không thì... vẫn cần rửa mắt mà đợi.

Kỷ Phồn Âm cảm thấy khả năng này rất lớn.

Lệ Tiêu Hành thành công nếm được mùi vị ngon ngọt khi được nắm quyền khống chế Kỷ Hân Hân, mùi vị kia có thể khiến cho một kẻ trời sinh khống chế như anh ta càng ngày càng nghiện, sẽ khiến cho anh ta càng ngày càng muốn nắm giữ Kỷ Hân Hân vào trong lòng bàn tay.

Thừa dịp đợt nghỉ tết này còn có vài ngày nghỉ, Kỷ Phồn Âm liền rảnh rỗi nhìn đồng hồ nhật trình của mình một chút, kỳ thật cũng không quá là bận, chủ yếu là mấy chuyện linh tinh, chuyện gì cũng có.

―― thật ra công việc của cô đã bận đến mức cô cần một trợ lý đến để giúp cô xử lý cùng rồi.

Trước kia Chương Ngưng nói là đã giúp cô mời một người, năm sau người đó sẽ đến làm.

Kỷ Phồn Âm thuận miệng đáp ứng, còn tưởng là Chương Ngưng sẽ mời một nữ sinh chuyên ngành liên quan đến phim ảnh vừa mới tốt nghiệp không bao lâu đến, không ngờ năm sau đi làm, vừa thấy mặt đối phương, lại phát hiện đó là một nam sinh cao to, khỏe khoắn.

... Hơn nữa không biết thế nào còn có vẻ khá là quen mắt, giống như từng gặp ở nơi nào đó rồi.

Chương Ngưng nhìn gương bôi son môi, nói: "Cậu nhận trợ lý mới đi nhé, tên là Thẩm Thích, cậu cứ dùng thử, nếu như không thuận tay thì tớ sẽ chuyển công tác cho anh ta ―― Được rồi, bảo bối, tớ đi chạy nghiệp vụ đây, bái bai, moa~ "

Kỷ Phồn Âm gật đầu với Chương Ngưng một cái, sau đó dò xét người đàn ông ở trước mắt.

"Thẩm Thích..." Kỷ Phồn Âm trầm ngâm một lát, "Tôi từng gặp mặt anh lúc nào chưa nhỉ?"

Người đàn ông kiệm lời gật đầu một cái, chỉnh lại gọng kính đen: "Họp lớp."

"A, " Kỷ Phồn Âm nhớ lại, "Bánh phô mai chanh leo."

Là cái người ở buổi họp lớp năm ngoái đã hảo tâm phân món điểm tâm ngọt sau bữa ăn cho cô.

Thế giới này thật là nhỏ.

"Trợ lý, đúng không?" Kỷ Phồn Âm nhìn đồng hồ trên tay một cái, "Anh đã làm quen những người khác chưa?"

"Rồi ạ." Thẩm Thích mở cái máy tính bảng mà anh ta vẫn luôn cầm trong tay ra, "Trước mắt là nhật trình của ngài, tôi đã nắm giữ hết rồi."

―― nghe như là một đặc công hoặc là một tên cuồng theo dõi vậy.

Nữ nhân viên đi ngang qua bên cạnh vừa vặn nghe đến đó, phì cười ra tiếng, vội vàng che mặt rời đi.

"Anh hay nói chuyện kiểu như vậy à?" Kỷ Phồn Âm vừa hỏi vừa cầm máy tính bảng trong tay anh ta qua nhìn một chút, sau đó lập tức chau mày.

―― rất nhiều việc phải làm.

Mà đây mới chỉ là công việc ở Studio, chưa tính bên phía Bạch Trú và Lệ Tiêu Hành nữa.

Nhìn có vẻ không khác lắm tình cảnh lúc vừa mới tới thế giới này đâu, mỗi ngày làm việc mười lăm tiếng còn có thể phải tăng ca nữa. Ôi, thật là mệt mỏi.

... A, nhưng mà số tiền kiếm được thì lại nhiều hơn rất nhiều so với khi đó.

"Vâng." Thẩm Thích đáp một chữ đơn giản.

"Tôi không ghét kiểu như vậy, vì phong cách nói chuyện của anh và một người bạn trước kia của tôi rất giống nhau, tôi quen rồi." Kỷ Phồn Âm nói xong liền trả máy tính bảng lại cho Thẩm Thích, lúc ngẩng đầu lên còn thoáng nhìn thấy ý cười hiện lên rồi liền biến mất trên khóe miệng của anh ta.

... Anh ta mới cười?

Kỷ Phồn Âm còn chưa hỏi, Thẩm Thích có lẽ đã nhận ra nghi ngờ của cô: "Tôi nghĩ đến một chuyện rất vui."

Nữ nhân viên cầm một đống hợp đồng từ bên trong phòng hồ sơ tiếp tục đi qua, cười vang đến mức suýt nữa không đứng nổi: "Phụt... Đùa nhạt thực sự..."

"Đi, làm việc cho tốt đi." Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng tóm lấy một bên tóc đuôi ngựa của nữ nhân viên, "Nếu không buổi trà chiều lần sau không có phần của cô đâu."

Studio không có yêu cầu cứng nhắc gì đối với công nhân viên, độ tự do quá cao, làm cho tất cả mọi người rất thoải mái, tuyệt không có chuyện sợ sếp.

"Đừng mà ~" Cô gái với hai bím tóc đuôi ngựa, mặc cái váy nhỏ bồng bồng lè lưỡi ôm văn kiện chạy đi.

Kỷ Phồn Âm mở điện thoại di động của mình ra nhìn phần mềm nhỏ kia vài cái, rồi liền báo khoảng thời gian Bạch Trú đã hẹn trước cho Thẩm Thích: "Ngày này tôi có việc riêng."

"Tôi hiểu rồi." Ánh mắt Thẩm Thích dừng lại vài giây đồng hồ ở trên cái phần mềm nhỏ trên điện thoại di động của cô.

"Đây là đồng hồ nhật trình chuyện riêng của tôi, có việc sẽ sớm thông báo cho anh." Kỷ Phồn Âm mặt không đổi sắc nói, "Tôi về trước, có việc thì gửi bưu kiện."

Thẩm Thích muốn nói lại thôi.

"Còn có việc gì à?" Kỷ Phồn Âm hỏi.

Thẩm Thích trầm mặc vài giây đồng hồ.

Không biết thế nào, Kỷ Phồn Âm thậm chí có thể nhìn ra được chỉ trong vài giây đồng hồ này, trong đầu anh ta chạy qua một loạt suy nghĩ như hồng hoang biển cả.

Sau đó chờ đến khi anh ta mở miệng, cũng chỉ có mấy chữ rất đơn giản: "Phần mềm nhỏ của ngài là tôi làm."

Kỷ Phồn Âm: "?"

Thẩm Thích lấy điện thoại di động ra, bấm mấy cái rất nhanh.

Chỉ vài giây đồng hồ sau, điện thoại Kỷ Phồn Âm đã leng keng kêu lên, là một dấu chấm tròn đơn giản mà 996 gửi tới.

Sự thật thắng hùng biện, vị sếp 996 không đầu trọc ở ngay bên cạnh mình.

Kỷ Phồn Âm chỉ sững sờ một chút liền hoàn hồn, cô thu hồi điện thoại, trêu chọc nói: "Vì bảo vệ mái tóc nên đổi việc rồi à?"

"Mục tiêu trước kia đã hoàn thành." Thẩm Thích nói.

"Tích lũy đủ tiền dưỡng lão rồi ư?" Kỷ Phồn Âm có chút tò mò nhìn anh ta, "Làm phụ tá cho tôi cũng chưa chắc đã là một công việc nhàn rỗi đâu nha."

"Công việc có thể đổi." Thẩm Thích ngay thẳng nói.

Kỷ Phồn Âm lại cười: "Vậy lần này mục tiêu công việc của anh là cái gì?"

Thẩm Thích rủ mắt xuống nhìn máy tính bảng trong tay: "Phụ trợ ngài kiếm tiền mỗi ngày."

Kỷ Phồn Âm cảm thấy kinh ngạc nhìn anh ta một cái: "Chuyện cười của anh rất vui đó, không hề nhạt."

Khuôn mặt Thẩm Thích vẫn rất nghiêm túc: "Cảm ơn ngài."

...

Lịch hẹn trước của Bạch Trú lại là cả một ngày.

Đây là lần đầu tiên sau năm mới Kỷ Phồn Âm gặp Bạch Trú.

Nói đúng ra, Bạch Trú cũng từng gọi điện thoại qua hai lần, nhưng Kỷ Phồn Âm đều không nhận.

Đêm giao thừa, Bạch Trú lặng lẽ gửi một câu chúc mừng năm mới cho cô.

Nhưng điện thoại của Kỷ Phồn Âm lúc này đã không chỉ còn mấy người liên hệ như lúc vừa mới xuyên qua nữa rồi, lời chúc phúc năm mới nhiều không đếm được, cô chỉ chọn trả lời mấy người, còn lại thì đều không động đến.

Mà Bạch Trú thì không ở trong số đó.

Hôm nay chỗ mà Kỷ Phồn Âm và Bạch Trú ước định gặp mặt là một cửa hàng, Bạch Trú tới trước, cầm trong tay một ly đồ uống, nhìn thấy Kỷ Phồn Âm tới liền đưa cho cô, còn lẩm bẩm phàn nàn: "Vì sao không cho tôi đi đón cô?"

Kỷ Phồn Âm nhìn xe máy của cậu ta, tìm một lý do không quá quan trọng nhưng cũng rất chân thực: "Lạnh."

Rất phong cách, rất ngầu, nhưng cũng rất lạnh.

Bạch Trú: "..."

Cậu ta hừ một tiếng quay người đi vào trong trung tâm thương mại, đi được vài bước lại quay đầu lại nhìn Kỷ Phồn Âm đang uống cà phê chậm rãi đi theo sau, nhịn một chút nhưng cuối cùng cũng không nhịn được: "Cô đi nhanh lên."

Kỷ Phồn Âm cầm cái ly đi về phía cậu ta, bộ dáng vẫn không nhanh không chậm: "Làm đổ cốc cà phê này thì thật là đáng tiếc."

Bạch Trú nhìn cái ly được cô cầm bằng hai tay, không nói gì.

Biểu hiện này vô cùng bình thường.

Bởi vì bình thường cho nên mới có vẻ không bình thường.

Phải biết, vài ngày trước Kỷ Hân Hân mới đính hôn, mà Bạch Trú thì lại không có một chút phản ứng nào.

Vẫn chưa tới giờ đi làm, Kỷ Phồn Âm vẫn dùng bộ mặt thật nói chuyện với Bạch Trú, trực tiếp hỏi cậu ta: "Không thấy thông báo ở trong vòng bạn bè à?"

"Người không thấy là cô mới đúng?" Bạch Trú tức giận đáp lại.

"Vậy là Kỷ Hân Hân che giấu cậu?" Kỷ Phồn Âm lại hỏi.

"A, thông báo đính hôn, tôi thấy rồi." Bạch Trú nhíu nhíu mày.

"Tâm tình như nào?"

"Không có gì..." Bạch Trú bỗng nhiên ngưng lại, sau đó hung tợn đổi giọng, "Tôi muốn giết cái tên thọt Lệ Tiêu Hành kia!"

Kỷ Phồn Âm: "..." Vậy là Bạch Trú vẫn còn nhớ rõ nguyên nhân Tống Thì Ngộ bị khai trừ ra khỏi danh sách khách hàng rồi.

Trước khi đi vào thang máy thì đã đến giờ làm việc của Kỷ Phồn Âm, cô nhìn đồng hồ đeo tay một cái.

Bạch Trú vô cùng nhạy cảm với động tác này, cậu ta cũng vội vàng cúi đầu nhìn thời gian, sau đó hừ một tiếng: "Nhanh vậy à..."

Kỷ Phồn Âm giả bộ như không nghe thấy.

―― sau đó, Bạch Trú dẫn cô đi đến một sảnh toàn trò chơi điện tử, bên trong có đầy đủ mọi thứ từ những trò chơi kinh điển nhất trên đường phố đến những trò VR đỉnh cao.

Kỷ Phồn Âm đứng ở cổng nhìn vào liền có chút cảm thán: Bạch Trú thật sự rất thích chơi game.

Bạch Trú ở bên cạnh, chờ mong đưa mắt nhìn cô mười mấy giây đồng hồ.

Kỷ Phồn Âm không hiểu nổi, ôn nhu hữu thiện hỏi cậu ta: "Trú Trú, vì sao lại nhìn chị như vậy?"

Bạch Trú còn không hiểu hơn cả cô: "Cô không nhớ gì về nơi này sao?"

"Chúng ta đi đến đây vào lúc nào thế?" Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu suy tư.

―― không hề.

Lúc gặp mặt Bạch Trú, phần lớn là ở trong nhà cậu ta nấu cơm chơi game, địa điểm khác thì cũng chỉ có phòng vẽ tranh, công viên, máy chụp ảnh.

Chưa hề đi ra ngoài chơi game.

Vậy cũng chỉ có thể là nơi mà lúc trước cậu ta và Kỷ Hân Hân từng đi qua thôi?

Bạch Trú không chịu được hô lên: "Lần đầu tiên tôi và cô gặp mặt chẳng phải là ở nơi này sao!"

"Trú Trú, em hồ đồ rồi?" Kỷ Phồn Âm kinh ngạc hỏi, "Lần đầu tiên chị và em gặp mặt, là khi chị đi đến trại hè ở Yến Đô để tham gia trải nghiệm, lúc đó trường học còn tổ chức tham quan học viện mỹ thuật, chúng ta đã gặp nhau ở nơi đó."

Bạch Trú tức giận, nhắm mắt lại vài giây đồng hồ để tỉnh táo hơn, sau đó mới hạ giọng nói: "Là chỗ mà em và Kỷ Phồn Âm lần đầu tiên gặp mặt, nói như vậy được chưa!"

Kỷ Phồn Âm nhớ lại một chút.

Hình như đúng là như thế.

Bạch Trú đuổi theo Kỷ Hân Hân tới tận Hồ thành, có một lần gọi Kỷ Hân Hân và mấy người bạn khác đi ra ngoài chơi, Kỷ Hân Hân quả thực có đem "Kỷ Phồn Âm" đi cùng, nói là muốn để cô thử kết giao bạn bè.

Nhưng "Kỷ Phồn Âm" nào có cơ hội kết giao bạn bè, cô thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện.

Ngày hôm đó Kỷ Hân Hân đã giới thiệu chị của mình cho Bạch Trú làm quen.

Cô cười nhẹ nói "Đây là chị gái sinh đôi của chị, là một người rất lợi hại", sau đó Bạch Trú vì nể mặt Kỷ Hân Hân mà có chào cô một câu.

Giọng "Kỷ Phồn Âm" trả lời nhỏ giống như là tiếng muỗi kêu vậy, Bạch Trú vừa nhìn đã khó chịu.

Lần đầu tiên cậu ta bắt đầu khinh thường "Kỷ Phồn Âm" cũng chính là từ lúc đó.

"Chị nhớ ra rồi, " Kỷ Phồn Âm giả bộ làm nét mặt như nhớ lại hồi ức, cô dùng ngón tay trỏ chống lấy cái cằm của mình, "Nhưng chị nhớ khi đó em rất ghét chị của chị, nguyên câu nói mà em nói hình như là 'Chị của chị đến cả cái móng tay cũng không sánh nổi bằng chị, có chỗ nào lợi hại vậy?', đúng không?"

Bạch Trú bất ngờ bị cô chém cho một nhát, trầm thấp mắng một tiếng "Mẹ kiếp" .

Cậu ta đau lòng nhức óc nghĩ, cỗ máy thời gian ở chỗ nào vậy, lão tử có thể trở lại hai năm trước đó tát cho mình một bạt tai được không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK