• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thì Ngộ không ngờ Kỷ Phồn Âm lại cự tuyệt.

Không, phải nói, anh ta cũng nghĩ tới khả năng bị cự tuyệt, nhưng không ngờ Kỷ Phồn Âm lại đối xử với anh ta vô tình như thế.

"Chờ một chút!" Tống Thì Ngộ vô thức đứng lên đuổi theo, anh ta muốn kéo tay Kỷ Phồn Âm lại, nhưng đối phương né tránh rất nhanh.

"Những gì nên nói không phải đều đã nói xong rồi sao?" Kỷ Phồn Âm nhíu mày, vẻ mặt mang theo vẻ ngả ngớn, hoàn toàn không giống vừa rồi.

Cũng hoàn toàn không giống Kỷ Phồn Âm lúc trước.

Tống Thì Ngộ không rõ người mình bây giờ không muốn buông ra đến tột cùng là " Kỷ Phồn Âm lúc trước yêu thích mình ", hay là " Kỷ Phồn Âm trước mắt trở mặt vô tình này", anh chỉ biết là mình hiện tại không muốn để cho Kỷ Phồn Âm rời đi.

Nhưng yết hầu lại chặn lấy, khiến anh ta nói không nên lời.

Cuối cùng Tống Thì Ngộ ngập ngừng nói lại một câu: "Vậy chúng ta... là bạn bè đúng không?"

"Dĩ nhiên không phải." Kỷ Phồn Âm kinh ngạc gõ bàn một cái, "Giữa anh và tôi không phải bạn, bây giờ không phải là bạn, tương lai cũng không thể là bạn."

"Vậy tôi đối với cô mà nói... Chỉ là một người mà cô từng yêu thích lúc trước?"

"Hẹ... Khách hàng, là khách hàng."

Rượu? (hẹ phát âm là jiǔ, nghe giống như jiǔ: rượu)

Tống Thì Ngộ không để ý đến việc Kỷ Phồn Âm đột nhiên đổi giọng, anh vắt hết óc nghĩ đến lời kịch mà anh đã nghĩ từ trước: "Tôi biết trước kia tôi đã làm nhiều chuyện quá đáng với cô. Nhưng tôi về sau ―― "

“Về sau anh sẽ sửa đổi? Vậy chuyện đó đâu có liên quan gì tới tôi?" Kỷ Phồn Âm nhấc cái túi lên, khoác lên trên lưng, "Tống Thì Ngộ, trước kia đã nói nhưng giờ tôi sẽ nói lại cho anh biết một lần ―― người thích anh đã chết, anh sẽ không còn được gặp lại cô ta, hiểu chưa?"

Cô nhẹ giọng, giống như là giễu cợt, giống như là chê cười.

"Anh cũng đừng nói là bây giờ anh thích Kỷ Phồn Âm, anh là hung thủ gi.ết ch.ết cô ấy, lời anh nói ra thực sự làm cho người ta căm hận, làm cho người ta buồn nôn.”

Tống Thì Ngộ bất chợt lui về sau nửa bước, bắp chân đụng phải cái ghế.

Mặc dù biết câu " Kỷ Phồn Âm thích anh trước kia đã chết" chỉ là một cách nói phóng đại, nhưng lúc nghe thấy cô nói, anh vẫn cảm thấy bị rung động rất nhiều, lớn hơn cả những gì mà lý trí của anh có thể tiếp nhận.

Bởi ngữ khí của Kỷ Phồn Âm lúc nói ra những lời này, nghe tựa như là... Kỷ Phồn Âm khúm núm lúc trước đã chết đi, đổi lại một người thay thế cô ta mở miệng trách cứ anh vậy.

"Cô của trước kia..." Tống Thì Ngộ như nghẹn ở cổ họng, "Bất luận tôi làm cái gì nói cái gì, cô của trước kia đều sẽ tha thứ cho tôi."

"A, tốt quá nhỉ." Kỷ Phồn Âm cười, "Có một người có thể khiến anh tổn thương vô tận còn không rời không bỏ anh, cảm giác kia nhất định khiến anh cảm thấy rất thoải mái nhỉ?"

Tống Thì Ngộ á khẩu không trả lời được, anh chỉ có thể nhìn Kỷ Phồn Âm nhẹ nhàng linh hoạt rời khỏi phòng khách của anh.

Không một tia lưu luyến, thậm chí không hề phẫn uất bất mãn.

Cô chỉ đơn giản rời đi như vậy....

"―― đúng rồi, dù có khó chịu cũng đừng quên trả tiền."

Tống Thì Ngộ nghe vậy bèn ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy cái cửa ở cách anh không xa bốp một tiếng đóng lại.

...

Kỷ Phồn Âm đi đến lầu dưới nhà Tống Thì Ngộ, phát hiện bên ngoài đã có tuyết rơi.

Vừa rồi chửi bớt Tống Thì Ngộ một trận đương nhiên là rất thoải mái, nhưng nói không chừng sau này cô nên cân nhắc mời cho mình một người vệ sĩ.

Kỷ Phồn Âm cái gì cũng mang theo, chỉ là không mang theo dù, cô đội mũ áo khoác lên, nhìn lên bầu trời ngơ ngác nói: "Lễ Giáng Sinh thật tuyệt vời."

Nếu như là Kỷ Phồn Âm lúc trước, nói không chừng cô ấy sẽ vì Tống Thì Ngộ mà "Thỏa hiệp" rồi.

Dù sao cô gái kia suốt bao nhiêu năm qua, cũng đã sớm quen thuộc việc việc đem hết thảy quyền chủ động tặng cho người khác, muốn gì cứ tùy tiện lấy.

Kỷ Phồn Âm lắc đầu, cầm điện thoại gọi xe, chậm rãi tiến vào bên trong tuyết.

Lúc ở ven đường chờ đợi xe đến, Kỷ Phồn Âm cúi đầu chơi mấy trò chơi nhỏ ở trong điện thoại di động.

Chỉ là bông tuyết càng không ngừng bay tới trên màn hình, thỉnh thoảng lại biến mất, thực sự có chút đáng ghét.

Kỷ Phồn Âm lau hai lần liền không muốn tiếp tục nữa, tắt trò chơi đi rồi mở phần mềm đón xe kia lên, trông thấy đối phương còn có ba phút nữa mới đến, liền mở【 Cám dỗ trở về nhà 】ra xem một chút.

Ngoại trừ một vài cảm xúc của cư dân trên mạng ra thì APP đang điên cuồng không ngừng cung cấp thêm giá trị tình cảm của Tống Thì Ngộ.

Số lượng nhiều như rừng cộng lại, trọn vẹn mấy trăm vạn.

Liên quan tới giá trị tình cảm, mặc dù cái APP này không nói rõ, nhưng chính Kỷ Phồn Âm dự đoán trị số một chút thì cũng định lượng được.

Nói một cách đơn giản và thô bạo thì đó chính là số tiền mà người kia sẵn sàng trả cho sự dao động cảm xúc nhất thời này.

Ví dụ như khi Kỷ Phồn Âm đăng đánh giá phim lên trên mạng, hấp dẫn được phần lớn người thích xem phim, tình cảm của bọn họ dao động cũng sẽ được kiểm soát bằng giá cả của một tờ vé xem phim, sẽ không đi quá xa.

Cảm giác giống như một trạch nam trạch nữ sẵn sàng chi tiền cho một người “vợ ảo” trong trò chơi của mình vậy.

"Đồ tắm SBER, dù phải trả mười vạn tôi cũng nhất định phải lấy được nó!", Đây chính là cách dao động tì.nh cảm chuyển đổi thành mười vạn.

Giá hàng mà Kỷ Phồn Âm tuyển chọn tỉ mỉ rồi show ra cho khách hàng có hơi khác so với đại chúng nghĩ, cho nên dao động tì.nh cảm của bọn họ cũng rất mãnh liệt.

Mặc dù Kỷ Phồn Âm cảm thấy là do đại đa số tình tiết ở thế giới này dường như đều có chút nguyên nhân cẩu huyết, cô cũng đã nhận ra rất sớm, hôm nay lại thêm được một lần nghiệm chứng.

―― "Tôi biết tôi không hề thích cô, nhưng mà tôi vẫn đồng ý làm người yêu của cô và chấp nhận cô một chút". Lời này rõ ràng không phải là một lời mà một người bình thường ở trong thế giới bình thường có thể nói ra khỏi miệng.

... Cho nên cái bồn rau hẹ Tống Thì Ngộ này, nên ném đi ngay, hay là để về sau rồi ném?

Kỷ Phồn Âm chưa thể quyết định ngay được.

Tuy Tống Thì Ngộ hiện tại đã có chút thay đổi tình cảm, nhưng từ anh ta, cô vẫn có thể thu gặt được một lượng lớn tiền tài và tình cảm.

Hơn nữa anh ta cặn bã như vậy, rất đáng nếm thử hương vị bị cặn bã lại.

Kỷ Phồn Âm bỏ di động vào lại trong túi, hai cánh tay đều đặt ở bên trong.

Cô đứng chỗ là cổng khu chung cư, người xung quanh lui tới cũng không ít, còn có hai cô gái trẻ tuổi rất đáng yêu trên đỉnh đầu đeo hai cặp sừng tuần lộc trang trí, cùng che một cây dù đi qua, thương lượng là sẽ đi đâu ăn cơm chiều.

Chí ít trong thế giới này phần lớn người qua đường đều rất bình thường. Kỷ Phồn Âm thầm nghĩ.

Xe còn chưa tới.

Lễ Giáng Sinh có quá nhiều xe, bị tắc đường rồi sao?

Kỷ Phồn Âm có chút nhàm chán bước lên đống tuyết đọng thật mỏng dưới chân, đột nhiên tầm mắt trước mắt xuất hiện một màu trắng nhỏ mông lung ―― là bông tuyết bị gió thổi rơi xuống lông mi hay sao.

Hai tay ấm áp dễ chịu trong túi không muốn rút ra, Kỷ Phồn Âm muốn dùng miệng thổi đi.

Bông tuyết không nhúc nhích.

Kỷ Phồn Âm đang nghĩ ngợi có nên nhảy nhảy nghịch ngợm một chút để giũ bông tuyết đi hay không thì một cây dù đen đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của cô, ngăn mấy bông tuyết phiêu phiêu dương dương ở bên ngoài mặt dù.

"... Kỷ Phồn Âm?" Đối phương chuẩn xác gọi ra tên của cô.

Kỷ Phồn Âm quay đầu lại nhìn một chút, phát hiện đối phương rất cao, lại nhấc ánh mắt lên một cái, nhìn thấy một người đàn ông mang theo kính đen và khẩu trang.

Cách ăn mặc này Kỷ Phồn Âm nhìn rất quen. Cô dừng một chút liền nhận ra được cặp mắt đối phương ở sau kính mắt: "Hạ Thâm. ―― thần long thấy đầu mà không thấy đuôi đây rồi."

Kỷ Phồn Âm và Chương Ngưng xây dựng Studio hồng hồng hỏa hỏa đi đến quỹ đạo chính, mà một người rõ ràng cũng coi như là một trong những người sáng lập là Hạ Thâm lại toàn quyền ủy thác hết cho Chương Ngưng làm việc.

Hỏi anh ta có ý kiến gì không, Chương Ngưng nói anh ta không có ý kiến gì, tựa như một cái máy móc không có tình cảm.

"... Không phải chính cô nói sao? Tôi nhập vai quá sâu, nên còn chưa thoát vai được."

Giọng nói Hạ Thâm rất trầm, gần như chỉ có Kỷ Phồn Âm đứng ở bên cạnh anh ta là nghe thấy.

Trải qua một công việc như nhau, Kỷ Phồn Âm rất hiểu được ―― một khi ở trên đường cái bị người ta phát hiện thân phận thì sau đó sẽ rất là phiền phức.

"Anh là diễn viên chuyên nghiệp, dù có nhập vai quá sâu cũng không thể mất nhiều tháng như vậy." Kỷ Phồn Âm chế nhạo, "Số lần anh bình luận dạo trên Weibo không ít đâu."

Số lần bình luận trêu đùa cô cũng không ít, quả thực là một người bạn chỉ sôi nổi ở trên mạng xã hội.

Có lẽ là bởi vì hai người đều là diễn viên dựa vào thực lực mà nói chuyện với nhau, cách nhìn trên phương diện truyền hình điện ảnh cũng phần lớn ăn nhịp với nhau, nên dù mới lần đầu tiên đối mặt nói chuyện với Hạ Thâm, Kỷ Phồn Âm vẫn cảm thấy như đang nói chuyện với người bạn quen biết nhiều năm, vô cùng thư thái.

"So với xã giao, tôi thích lên mạng hơn..." Giọng nói Hạ Thâm chôn ở đằng sau khẩu trang, nghe có chút mơ hồ, "Cô ở đây chờ người sao?"

"Chờ xe." Kỷ Phồn Âm lời ít ý nhiều giải thích, lại nhìn cái túi mua được ở cửa hàng giá rẻ trong tay Hạ Thâm một cái, hiểu rõ, "Anh cũng ở gần nơi này à?"

Nơi này là khu nhà giàu, Hạ Thâm có nhà ở đây cũng không kỳ quái.

Nhưng mà...

Kỷ Phồn Âm cẩn thận nhìn một chút cái túi cửa hàng giá rẻ kia, bên trong hình như đều là đồ uống đóng chai, cô không khỏi có chút buồn cười: "Đường đường là vua màn ảnh, vậy mà lại trải qua lễ Giáng Sinh một mình hay sao?"

Hạ Thâm có chút không được tự nhiên đưa tay che che cái miệng của mình lại: "... Ừm. Tôi cùng cô đợi xe đến nhá."

Chỉ nói câu nói, cái xe bị tắc đường cuối cùng cũng đã tới ven đường, Kỷ Phồn Âm híp mắt xác nhận qua biển số xe, ra hiệu với Hạ Thâm: "Đây là xe mà tôi gọi, bái bai."

Hạ Thâm lại ừ một tiếng, im lặng không lên tiếng bung dù đưa cô đến bên cạnh xe.

Kỷ Phồn Âm đóng cửa xe lại rồi nhấc mắt, lơ đãng nhìn thoáng qua bờ vai chiếc áo khoác màu xám trên người Hạ Thâm có một mảng lớn bông tuyết, dưới ánh đèn đường chiếu rọi đặc biệt rõ ràng.

Dù của anh ta không đủ lớn, vừa rồi giữa hai người lại duy trì khoảng cách lễ phép xã giao, muốn che khuất hai người thì thật là quá miễn cưỡng.

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, nói với lái xe một câu "Chờ một lát", sau đó hạ cửa sổ xe xuống gọi Hạ Thâm lại.

Bởi vì không thể gọi tên Hạ Thâm trực tiếp ở trên đường cái, Kỷ Phồn Âm chỉ gọi một tiếng "Hạ tiên sinh" .

Hạ Thâm che dù quay đầu nhìn lại.

Kỷ Phồn Âm lấy ra từ trong túi một quả táo vừa mới thuận tay lấy được ở trong nhà Tống Thì Ngộ, đưa qua cửa sổ xe cho Hạ Thâm: "Giáng Sinh vui vẻ."

Hạ Thâm nhận quả táo, nhìn có vẻ như là không kịp phản ứng vì sao Kỷ Phồn Âm lại lấy ra được quả táo này.

Kỷ Phồn Âm mỉm cười phất phất tay với anh ta, tiếp tục kéo cửa sổ xe lên, lấy điện thoại di động ra bắt đầu tìm tòi câu "Hạ Thâm sợ xã hội" .

Ngoại trừ vài câu nói đùa, Kỷ Phồn Âm không thấy có người nào có cùng suy nghĩ với cô.

Ngược lại có rất nhiều người nói Hạ Thâm lúc không đóng phim luôn luôn nghiêm túc thận trọng, cho dù tuyên truyền cũng không thích làm trò, nói đùa, quả thực là nam diễn viên lạnh lùng như hoa.

Kỷ Phồn Âm chuyển thành "Hạ Thâm lạnh lùng như hoa ", kết quả nhận được rất nhiều tin tức.

Cô nhìn đi nhìn lại bốn chữ " lạnh lùng như hoa ", lại nâng cằm lên hồi tưởng một chút nét mặt sửng sốt của Hạ Thâm khi đột nhiên được cô tặng cho một quả táo.

Haizz... Dù nhìn thế nào thì Hạ Thâm cũng giống một người dùng mặt lạnh cự tuyệt xã giao, một người sợ xã hội.

Một tiếng nhắc nhở êm tai vang lên, điện thoại Kỷ Phồn Âm liên tiếp nhảy ra hai cái thông báo.

Cái thứ nhất là thông báo của ngân hàng, người chuyển khoản là Tống Thì Ngộ.

Ừm, tiền mua tranh. Hi vọng lúc anh ta tặng bức tranh này cho Kỷ Hân Hân cũng có thể được hồi báo tương ứng, amen.

Cái thứ hai là tin nhắn của Kỷ Hân Hân, cô ta nói ngày mai muốn hẹn gặp mặt Kỷ Phồn Âm, lúc nào cũng được.

【 Chính là ở cửa hiệu thủ công mà chị thích đó. Nếu như chị không đến, em sẽ chờ đến khi chị đến mới thôi. 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK