Ngày hôm sau, Kỷ Hân Hân cũng gọi điện thoại cho Kỷ Phồn Âm.
"Chị, sinh nhật vui vẻ." Cô ta nói bằng giọng khá nũng nịu, "Em bận bịu quá, hiện tại mới có thể gọi điện thoại cho chị, xin lỗi chị nhé. Chị thì sao? Hôm nay có về nhà ăn sinh nhật với cha mẹ không?"
Kỷ Phồn Âm đang làm điểm tâm, cô đứng ở bên cửa sổ ánh nắng chiếu vào, lười biếng nói: "Em cũng sinh nhật vui vẻ."
―― Đồng thời không trả lời lại câu hỏi của Kỷ Hân Hân.
Nhưng Kỷ Hân Hân nghe xong cũng không thèm để ý, cô ta rất vui vẻ đáp lại một câu cám ơn, sau đó lại hỏi: "Những năm qua chúng ta đều tặng quà sinh nhật cho nhau, em tặng cho chị một món quà gửi về nhà đấy, có rảnh thì chị đi lấy nha."
Kỷ Phồn Âm: "..."
Cô cầm cái nồi suy tư một chút, phát hiện trước kia gia đình này đúng là từng có truyền thống này.
Đương nhiên, ngày trao đổi món quà là vào ngày sinh nhật của Kỷ Hân Hân, đó cũng là phần quà sinh nhật duy nhất mà Kỷ Phồn Âm có khả năng lấy được.
"Chị cũng chuẩn bị cho em sao? Em nhiều quà lắm, bây giờ còn chưa bóc hết." Kỷ Hân Hân mong đợi nói, "Rất muốn được nhìn thấy món quà năm nay chị tặng cho em."
"Không chuẩn bị." Kỷ Phồn Âm vô tình nói, "Em ở nước ngoài, chờ về nước chị sẽ tự tay tặng cho em."
"A... Vậy à." Kỷ Hân Hân trầm mặc vài giây đồng hồ, "Vậy từ giờ trở đi em sẽ rất là chờ mong."
"Còn hai tháng nữa em mới trở về." Ừm... Có thể sẽ quên, phải ghi vào bản ghi nhớ mới được.
―― Gà đẻ trứng trứng sinh gà, nên cũng phải đối xử với con gà đẻ trứng đó tốt một chút.
"Hai tháng rất nhanh đó." Kỷ Hân Hân nói, "Ví dụ như em mới rời khỏi được có một thời gian thôi mà đã cảm thấy chị đột nhiên thay đổi rất nhiều. Nếu như em không phải em của chị, cũng sẽ tưởng chị biến thành một người khác."
Kỷ Phồn Âm cười nhẹ một tiếng: "Lỡ như thật sự biến thành người khác thì sao?"
Kỷ Hân Hân cũng dùng phương thức nói đùa đáp lại: "Vậy... Em sẽ lập tức tới gặp cái người giả mạo thay thế chị của em."
Có tiếng bước chân sau lưng truyền đến.
Kỷ Phồn Âm quay đầu nhìn thoáng qua, nhìn thấy Bạch Trú đang ngáp to đi xuống lầu, dứt khoát kết thúc cuộc đối thoại: "Có việc, tắt đây."
Cuộc điện thoại giữa cô và Kỷ Hân Hân từ trước đến nay đều là cô tắt trước, Kỷ Hân Hân hình như cũng rất quen thuộc, sẽ không vì bị cô tắt đột ngột mà gọi lại.
"Gọi điện thoại với ai đấy?" Tinh thần Bạch Trú nhìn có chút không tốt.
"Người chúc mừng sinh nhật đó, em biết chị có rất nhiều bạn mà." Kỷ Phồn Âm nửa thật nửa đùa nói qua loa về vấn đề này, dùng điểm tâm ngăn chặn câu hỏi tiếp theo của Bạch Trú.
"Lệ Tiêu Hành có đến nữa không?" Bạch Trú đang ăn điểm tâm đột nhiên hỏi.
Kỷ Phồn Âm không biết nhiều lắm về Lệ Tiêu Hành, cô thuận miệng đáp: "Không."
Lệ Tiêu Hành không giống với tên rác rưởi không thể tái chế này. Anh ta là một trong tám người mà Kỷ Phồn Âm nhớ đến, anh ta cũng nằm trong danh sách những người coi "Kỷ Phồn Âm" như là thế thân, nhưng anh ta hình như cũng chỉ nói miệng là gia nhập vào "Tổ chức" này, chỉ gặp mặt "Kỷ Phồn Âm" có vài lần, số lần ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chuyện này cũng lại vừa vặn dẫn đến việc Kỷ Phồn Âm có rất ít thông tin về anh ta, thông tin có thể sử dụng đến cũng rất ít.
Tuy có hai điều mà Kỷ Phồn Âm có thể xác thực được chính là: Lệ Tiêu Hành có nhiều tiền, và, Kỷ Hân Hân rất thích Lệ Tiêu Hành.
... Không, không thể nói là thích, phải nói là... cô ta đặc biệt trân quý Lệ Tiêu Hành.
Nếu nói địa vị của ai có thể so sánh được với Lệ Tiêu Hành thì hình như chỉ có Bạch Trú mà thôi.
Nghĩ tới đây, Kỷ Phồn Âm bèn nhìn nhìn nhóc tỳ ngu ngốc đối diện.
"Làm gì?" Bạch Trú ngoài mạnh trong yếu trừng mắt nhìn lại.
Kỷ Phồn Âm nín cười, ra hiệu chỉ vào khóe miệng cậu ta: "Sốt cà chua."
Bạch Trú phản ứng rất mạnh, xoạt một cái liền xóa sạch: "... Nhìn cái gì! Chút nữa chúng ta sẽ đi biển!"
...
Một tuần ở Hi Lạp cuối cùng cũng kết thúc, lúc rời khỏi đảo Santorini, Kỷ Phồn Âm cảm thấy về sau mình sẽ rất là hoài niệm về bãi biển này.
Và cả 56 triệu nữa.
Không lâu sau khi lên máy bay, Kỷ Phồn Âm đã thiết lập xong chuông báo đếm ngược.
Đang ăn trái cây, Bạch Trú nhìn cô một cái: "Điện thoại của ai đây?"
Kỷ Phồn Âm lấy điện thoại di động ra, hai ngón tay vuốt vuốt mấy cái, mỉm cười: "Là thông báo nhắc nhở kết thúc phục vụ ―― đừng quên."
Bạch Trú: "..."
Bạch Trú chưa từng ở cùng với Kỷ Phồn Âm trong một thời gian lâu như vậy, cho nên lúc này cậu ta mới khiếp sợ phát hiện ra Kỷ Phồn Âm ở trong thời gian phục vụ và bên ngoài thời gian phục vụ là hai người hoàn toàn khác nhau.
―― Cho dù vẫn là một khuôn mặt và kiểu tóc, cách ăn mặc giống như vừa rồi nhưng biểu tình và động tác nhìn đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc Bạch Trú vẽ Kỷ Phồn Âm trong trạng thái phục vụ, ánh mắt của cậu miêu tả qua mỗi một phần chi tiết trên ngũ quan của cô, biết cô lúc ngồi đọc sách thì trông sẽ rất là nhã nhặn, cái đầu hơi cúi thấp xuống và cái cổ trắng noãn sẽ lộ ra khiến bầu không khí trở nên thật dễ chịu.
... Nhưng Kỷ Phồn Âm trước mắt đã thoát khỏi trạng thái, cô tựa người ở trên ghế sa lon xem tạp chí, một tay uể oải chống đầu, một tay ung dung lật mấy trang giấy qua, đến cả móng tay cũng mang theo vẻ cao ngạo hung hăng của một mỹ nhân.
"Sao cô không làm diễn viên đi." Bạch Trú hừ một tiếng, "Tôi thấy tất cả mọi người đều lãng quên mất thiên phú của cô rồi đó."
"Tôi không xuất thân chính quy, cũng không có kinh nghiệm, lấy tài nguyên từ chỗ nào?" Kỷ Phồn Âm cũng không nhìn cậu ta lấy một cái, "Hơn nữa, các cậu sẽ dễ dàng tha thứ việc tôi dùng gương mặt này để đi diễn phim, đóng cảnh nắm tay, hôn huýt, hay là lên giường với một người đàn ông khác?"
Bạch Trú chỉ tưởng tượng thôi thì mặt đã đen: "Đương nhiên không được."
"Vậy thì đừng nói nữa." Kỷ Phồn Âm hời hợt kết thúc cuộc trò chuyện.
Mười mấy phút sau, Kỷ Phồn Âm bỏ cuốn tạp chí sang một bên, lấy điện thoại di động ra kết nối wifi trên máy bay và bắt đầu lướt Weibo.
Lướt được một lát, thông báo Wechat vang lên.
Cô tắt APP để trả lời tin nhắn, làm xong thì tiếp tục lướt Weibo.
Nửa phút sau, thanh âm nhắc nhở lại vang lên, lại còn leng keng leng keng liên tiếp hai tiếng.
Bạch Trú phập phồng không yên ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Phồn Âm, bất mãn kêu "này" một tiếng.
Không giống như trong lúc phục vụ, Kỷ Phồn Âm có thể bắt được mỗi một ánh mắt mỗi một động tác của cậu ta, nhưng hiện tại đã ngoài thời gian phục vụ, cô hoàn toàn không để ý đến cậu ta nữa.
Bạch Trú mắt sắc nhìn thấy cô đang trả lời tin nhắn Wechat của người kia.
Ngay sau đó người kia lại bắt đầu gửi cả đống tin nhắn, Bạch Trú nhìn mà tức sôi máu.
"Cô nói chuyện với ai đấy?" Bạch Trú tức giận hỏi, "Một khách hàng khác của cô? Khách hàng của cô còn có ai?"
"Là bạn bè."
"Cô mà cũng có bạn?" Bạch Trú cười nhạo, "Một người bạn vài chục năm không gặp mặt?"
Kỷ Phồn Âm không để ý tới lời khiêu khích ngây thơ của cậu thiếu niên, cô trả lời tin nhắn Trần Vân Thịnh xong, mới quay đầu nhìn Bạch Trú. Lúc này cậu ta nhíu chặt lông mày, sắc mặt rất khó nhìn, lạnh nhạt hỏi lại: "Mắc mớ gì tới cậu? Cậu cũng đâu phải bạn của tôi."
"Ai mà thèm làm bạn của cô?" Bạch Trú đập cái chén trong tay lên trên bàn, "Cô không kết được bạn, chẳng lẽ không phải là chính vấn đề của cô sao? Tôi thấy chị ấy từng nói, cô vốn có thành tích rất tốt, nhưng bởi vì người nhà không chú ý đến cô mà quan tâm lúc chị ấy sinh bệnh, cô cảm thấy mình không được quan tâm, thế là liền bắt đầu sa lạc..."
"Không tới phiên cậu chỉ trích tôi." Kỷ Phồn Âm ngắt lời cậu ta, "Giống như vấn đề gia đình của cậu cũng không tới phiên tôi khoa tay múa chân vậy, hiểu chưa cậu bạn nhỏ?"
"――" Bạch Trú hít sâu một hơi không nói gì, nhìn giống như là đang dốc hết toàn lực kiềm chế cơn phẫn nộ của mình.
"Công việc là công việc, còn sinh hoạt cá nhân, chúng ta tốt nhất nên cách xa nhau một chút, cậu cảm thấy thế nào?" Kỷ Phồn Âm đứng lên đi xuống nửa đoạn sau máy bay, "―― Tôi đi về phía sau."
Cô khó khăn lắm mới đi được qua cánh cửa thì điện thoại lại vang lên.
Kỷ Phồn Âm nhìn thoáng qua người gửi tin, quay đầu lại nhẹ nhàng nói với Bạch Trú: "Cái này mới đúng là khách hàng này."
Cô xuyên qua cánh cửa, nhìn lướt qua tin nhắn Sầm Hướng Dương gửi tới: 【 Nhắc nhở một chút nhé, tôi đã điền xong bảng câu hỏi mấy ngày rồi. 】
Tuy Sầm Hướng Dương ngoài miệng luôn luôn nói những câu nói rác rưởi, nhưng sau khi quyết định trải nghiệm lần đầu tiên phục vụ thì lại đưa tiền rất là nhanh.
Hai mươi vạn đã nằm vài ngày trong tài khoản ngân hàng của Kỷ Phồn Âm rồi, cũng nên thực hiện giá trị của nó thôi.
Kỷ Phồn Âm đánh chữ đáp lại Sầm Hướng Dương: 【 Ngày mai lúc nào Sầm đạo diễn sẽ rảnh? 】
Không chút nào dây dưa dài dòng, ước định thời gian gặp mặt với Sầm Hướng Dương xong, Kỷ Phồn Âm lại nhanh chóng mở hộp thư ra tìm bảng câu hỏi mà Sầm Hướng Dương mới gửi tới.
Đây chính là cơ sở quan trọng giúp chất lượng phục vụ đã tốt của cô trở nên tốt hơn.
Xem thật nhanh những ấn tượng của Sầm Hướng Dương về Kỷ Hân Hân, Kỷ Phồn Âm tựa lên trên ghế, trầm tư một chút.
Đơn giản mà nói, khi đối mặt với tên vặn vẹo điên khùng Sầm Hướng Dương kia, Kỷ Hân Hân đã lựa chọn một con đường khá là mạo hiểm.
―― Chính là hai chữ "Vô tội".
Kỷ Phồn Âm sờ lên mặt mình.
Được thôi, ai bảo Sầm Hướng Dương là một con cá chất lượng tốt trong ao cá như thế chứ.
Tuy nhìn anh ta hiện tại trông chỉ giống như một người mới chân ướt chân ráo vào nghề, nhưng thực chất anh ta xuất thân từ một thế gia thực sự, bởi vậy người trong nhà mới điên cuồng phản đối chuyện anh ta làm điện ảnh, muốn anh ta đi theo con đường giống như người trong nhà.
Nhưng Sầm Hướng Dương không chịu, anh ta chỉ muốn dấn thân vào nghệ thuật.
Trong thời gian hai năm nữa, anh ta sẽ lấy được giải thường phim ảnh danh giá nhất thế giới.
A, còn năm thứ ba, cũng bởi vì một thao tác sơ xuất của Kỷ Hân Hân nên đã hắc hóa, bắt cóc Kỷ Hân Hân, sau đó ăn cơm tù.
... Có thể là một khách hàng ngắn hạn.
Khi nào anh ta lại có ý định bắt cóc thì cô sẽ báo cảnh ngay.
Kỷ Phồn Âm kết luận như vậy.
Vậy là chuyện bên Sầm Hướng Dương đã tạm thời được giải quyết, nhưng bên này còn có một phiền toái nhỏ khác.
―― Trần Vân Thịnh.
Đùa bỡn mấy tên đàn ông rác rưởi kia, Kỷ Phồn Âm không hề cảm thấy có chút chướng ngại tâm lý nào; nhưng Trần Vân Thịnh, Kỷ Phồn Âm không thể không đối xử chu đáo hơn.
Cậu ta chẳng những là một người chân thành, mà còn vô cùng thẳng thắn, hơn nữa còn là một người trẻ tuổi đặc biệt thông minh thông thấu.
Lần trước cô còn chưa nói ra lời cự tuyệt, Trần Vân Thịnh đã biết rõ ý của cô.
Người thông minh trong tình cảm phần lớn đều gặp kết cục không tốt.
Nếu như cô còn ở thế giới cũ thì không sao, nhưng bây giờ là hiện tại.
Kỷ Phồn Âm nghiêng người, dựa vào ghế mát xa, lung lay đầu suy nghĩ.
―― Được rồi, cô cũng đã nói ra kết cục thảm nhất cho cậu ấy rồi, cậu ấy cũng đưa ra quyết định giống như một người trưởng thành, những người khác làm gì có lập trường mà bác bỏ quyết định của cậu ấy?
...
Máy bay hạ cánh, Kỷ Phồn Âm kéo theo hành lý rời khỏi khoang máy.
Bạch tiểu thiếu gia đương nhiên sẽ không tự mình làm, hai tiếp viên sẽ giúp cậu ta cầm hành lý tùy thân, nên sẽ ra ngoài chậm hơn một chút so với Kỷ Phồn Âm.
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, với gia thế của Bạch Trú, việc đi ra ngoài du lịch, hai tay không đụng vào vaili cũng là chuyện rất bình thường.
Kỷ Phồn Âm kéo hành lý của mình đi ngang qua Bạch Trú, nhướng mày cười một tiếng với cậu ta: "Hoan nghênh lần sau quang lâm."
Bạch Trú "..." hừ một cái, quỷ thần xui khiến mở miệng hỏi: "Cô định trở về thế nào?"
"Khoa học kỹ thuật rất phát triển." Kỷ Phồn Âm giơ điện thoại lên, trên màn hình chính là app đặt xe.
Màn hình điện thoại di động chỉ thoáng một cái đã qua, nhưng chỉ trong chưa đến một giây đồng hồ, Bạch Trú đã đọc được một tin nhắn Wechat nhảy ra trước màn hình điện thoại của Kỷ Phồn Âm.
Tên của đối phương, Bạch Trú không thấy rõ, nhưng nội dung thì liếc được mấy chữ mở đầu.
Người kia nói 【 Chị, em muốn đến đón chị 】.
Bạch Trú lúc nào cũng hành động trước suy nghĩ, cậu ta còn chưa hiểu mình đang suy nghĩ cái gì, thì đã bước lên tóm lấy tay cầm vali của Kỷ Phồn Âm, hạ thấp giọng hỏi: "Cô nói cho ai biết cô đang ở sân bay? Là người quen biết của chị ấy sao..."
Cậu ta nói đến đây, đột nhiên cảm thấy vô cùng quái dị.
Cái người trong Wechat của Kỷ Phồn Âm cũng gọi cô ta là "Chị" .
Chính cậu ta cũng gọi Kỷ Phồn Âm là "Chị" .
"... Người quen biết Kỷ Hân Hân ư? Không phải tôi đã yêu cầu cô không được bại lộ chuyện này sao?" Bạch Trú cắn răng nghiến lợi đổi giọng chất vấn.
"Sẽ không bại lộ đâu, cậu ta chỉ biết là tôi đi máy bay rời khỏi nhà mà thôi." Kỷ Phồn Âm bị Bạch Trú kéo mạnh một cái lảo đảo về sau, "Cậu là khách hàng của tôi, quan hệ lợi ích rõ ràng, đạo lý này rất đơn giản."
Bạch Trú không buông tay: "Sao cậu ta cũng gọi cô là chị?"
Kỷ Phồn Âm nghiêm túc nhìn chằm chằm vào hai con mắt bốc hỏa của Bạch Trú, hỏi lại: "Thì sao, đây là xưng hô chỉ có cậu và Kỷ Hân Hân mới có thể dùng hay sao?"
Bạch Trú đương nhiên không cãi lại được, nhưng vẫn không buông tay.
Kỷ Phồn Âm cười khẽ: "Hay trọng điểm câu hỏi của cậu là không muốn 'Tôi được người khác ngoài cậu gọi như vậy' ?"
Bạch Trú bỗng nhiên cắn chặt răng hàm, bị câu nói này đánh một kích, lập tức buông tay.
Sức lực trên vali nhanh chóng biến mất, Kỷ Phồn Âm hất cằm một cái: "Hẹn gặp lại, Bạch thiếu."
Danh Sách Chương: