• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái độ của Tống Thì Ngộ lúc này giống như là lần đầu tiên quen biết Kỷ Phồn Âm vậy, anh cứ nhìn cô chằm chằm cả buổi, nhưng lập tức lại bình thường trở lại.

―― Kỷ Phồn Âm diễn Kỷ Hân Hân không có kẽ hở như vậy, nếu muốn diễn một người không thích anh đương nhiên cũng sẽ không có kẽ hở.

Giả vờ điềm nhiên như không có việc gì, giả bộ rất giống, xem ra cô ta cũng khá là tự trọng.

Tống Thì Ngộ khinh miệt nhìn Kỷ Phồn Âm càng che càng lộ: "Được rồi, hôm nay là do tôi không an bài tốt, cô có thể đi về, lần sau tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."

Kỷ Phồn Âm nhắc nhở anh ta: "Tiền phục vụ không trả lại nha."

Tống Thì Ngộ nhìn cô một cái, ánh mắt có một chút gì đó thương hại.

Anh ta nhẹ nhàng nói: "Hai mươi vạn mà thôi, không đến mức đòi lại của cô đâu."

Kỷ Phồn Âm cảm thấy bên A nhất định phải có phẩm chất như Tống Thì Ngộ, đó là: Tiêu tiền như nước.

Ở điểm này, Tống Thì Ngộ và Bạch Trú đều rất hợp nhau.

Nhận được lời hứa của Tống Thì Ngộ là sẽ không đòi lại tiền, Kỷ Phồn Âm càng cười tươi hơn: "Được, vậy hẹn gặp lại Tống đại thiếu, tôi sẽ không quấy rầy anh."

Cô để lại một mình Tống Thì Ngộ ở nơi đó, vui vẻ trở về nhà.

Liên tiếp hai ngày có lý do hợp lý bỏ bê công việc, thực sự là quá thoải mái.

Kỷ Phồn Âm vốn dự định về nhà tiếp tục cày phim, gọi đồ ăn đến xem đến khi trời tối, nhưng khi cô rời khỏi thang cuốn tự động, thì lại bất ngờ nhìn thấy một áp phích của một bộ phim đang tuyên truyền.

Một bộ phim điện ảnh thể loại kịch tính, đạo diễn còn là người có tác phẩm mà Kỷ Phồn Âm trước kia vừa mới xem qua cảm thấy không tệ.

Vừa vặn hôm nay là ngày đầu tiên phim được chiếu.

Đi đến bậc cuối của thang cuốn tự động, Kỷ Phồn Âm không chút do dự quay đầu đi lên trên lầu, đến thẳng rạp chiếu phim.

Bởi vì là ngày đi làm nên cho dù là lúc nghỉ trưa, trong rạp chiếu phim cũng không có quá nhiều người.

Kỷ Phồn Âm mua được suất chiếu chỉ bắt đầu sau tầm mười phút nữa, đúng là may mắn. Sau mười phút, cô mua thêm bắp rang và nước ngọt tiến vào trong rạp.

Kỷ Phồn Âm mang theo tâm trạng chờ mong tiến vào rạp chiếu phim, không ngờ bộ phim này lại nói về bản chất con người, từ cái ác làm nổi bật lên cái thiện, dùng phương pháp quay bằng camera cầm tay và thị giác chân thật của một đứa trẻ con trong sáng, từ biên kịch đến đạo diễn đến diễn viên không có một người nào, hay đoạn diễn nào là sơ sài, không liên quan, toàn bộ bộ phim là kịch bản tình cảm sung mãn, đơn giản nhưng làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.

―― Một bộ phim tốt hiếm có.

Kỷ Phồn Âm lúc nào cũng vô cùng nghiêm túc xem phim, từ trong rạp chiếu phim đi ra, ôm một bịch bỏng ngô đã trống, con mắt đỏ bừng.

Cô ném bịch bỏng và Cocacola vào trong thùng rác, quyết định đi mua một ít đồ ăn cay để điều tiết tâm trạng sau khi xem phim có chút u buồn của mình.

Lúc đứng xếp hàng chờ đợi trước cửa hàng gà rán ở dưới tầng hầm, Kỷ Phồn Âm lấy điện thoại ra mở Weibo, dùng tài khoản nhà phê bình điện ảnh của mình vừa mới đăng kí không lâu viết đánh giá về bộ phim này.

Cô vốn là một người làm ngành chuyên nghiệp, bình luận về điện ảnh khá là thông thạo, góc độ cô tiếp cận vào cũng sắc bén hơn so với người bình thường rất nhiều, ngôn ngữ lại còn ngắn gọn khôi hài, chưa cần đến một tuần thì đã tích lũy được tầm một ngàn fan hâm mộ.

Cái bộ phim mà hôm nay Kỷ Phồn Âm vừa mới xem, bởi vì ít tuyên truyền lại còn mới được chiếu nên gần như chưa có một người đánh giá phim chuyên nghiệp nào đánh giá cả.

Bởi vì rất yêu thích phim nên cô viết rất cẩn thận, sau một thời gian khá lâu chỉnh đi sửa lại, cô chỉ để lại có hai hàng chữ.

"Số 4237 ―― "

Kỷ Phồn Âm cầm phiếu lên nhìn lướt qua, ngẩng đầu tìm phục vụ viên.

Vừa ngẩng đầu một cái đã phát hiện người quen: Bạch Trú và đám bạn của cậu ta.

Bạch Trú cũng nhìn thấy cô, cậu ta gần như vô thức nhíu nhíu mày.

Hiện tại đã ngoài thời gian làm việc, Kỷ Phồn Âm đương nhiên cũng không có rảnh mà bắt chuyện với Bạch Trú, ánh mắt của cô giống như là nhìn người xa lạ khẽ lướt qua trên người Bạch Trú, nhận gà cay của mình rồi xoay người rời đi.

Mới đi chưa được hai bước, Bạch Trú đã từ phía sau chạy tới, cậu ta hạ giọng hỏi: "Cô mặc như vậy là muốn đi gặp tên họ Tống kia đúng không?"

Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt.

Phong cách ăn mặc của cô và Kỷ Hân Hân đúng là hoàn toàn khác biệt, bây giờ cô đang tận lực mô phỏng cách ăn mặc của Kỷ Hân Hân, bị Bạch Trú nhận ra cũng không kỳ quái.

Điện thoại của Kỷ Phồn Âm còn chưa khóa, Bạch Trú vừa nhìn sang một cái đã nhìn thấy một dòng chữ: Rất lâu rồi, tôi mới buồn vì một câu nói như vậy.

Bi xuân thương thu, chắc chắn là bị Tống Thì Ngộ làm tổn thương rồi.

Bạch Trú khẽ xì một tiếng.

Kỷ Phồn Âm bình tĩnh tắt màn hình điện thoại đi dưới cái nhìn chằm chằm của Bạch Trú rồi nhét vào trong túi: "Cũng giống như hôm qua, khách hàng có việc nên tan tầm sớm."

Bạch Trú thục tay vào túi nhìn cô cười lạnh: "Cô vừa mới khóc là bởi vì bị Tống Thì Ngộ bỏ rơi chứ gì?"

Kỷ Phồn Âm cảm thấy hiểu lầm có vẻ hơi lớn rồi.

... Nhưng mà cô không có ý định giải thích.

"Cô thích anh ta đến vậy hả? Nếu cô thật sự thích Tống Thì Ngộ, " Bạch Trú nói, "Thì mau nghĩ biện pháp cướp anh ta đi đi."

Kỷ Phồn Âm đã hiểu, Bạch Trú định dùng tay của cô để diệt trừ một tình địch cường lực của mình.

Cô nghĩ nghĩ, ra vẻ kiên cường: "Nếu như anh ấy thích được tôi thì đã sớm thích rồi."

Vẻ mặt Bạch Trú tràn đầy giận dữ.

Kỷ Phồn Âm rút ra một miếng rong biển rẻ tiền cho Bạch Trú: "Gặp lại tức là hữu duyên, phản hồi khách hàng, cho cậu một miếng."

Bạch Trú lạnh lùng cự tuyệt: "Tôi không cần."

Kỷ Phồn Âm thậm chí còn không thèm hỏi lại một câu, vô tình thu tay về: "Được, vậy lần sau gặp lại."

Cô cắn rong biển rồi liền xoay người rời đi.

"―― Bạch Trú, đó là ai vậy? Không nhìn thấy mặt, nhưng hình như khá quen... ?"

Bạch Trú không kiên nhẫn quay đầu lại nói qua loa: "Không có ai cả, tao nhận lầm."

Kỷ Phồn Âm ăn hết một hộp gà cay, rất cẩn thận không để cho tương ớt bắn lên trên người mình.

Lúc cô đi mua trà sữa, Tống Thì Ngộ đột nhiên lại gọi điện thoại cho cô.

"Về nhà chưa?" Anh ta hỏi thì hỏi như vậy, nhưng câu hỏi này nghe giống như là một câu chào hỏi không có ý nghĩa hơn, "Hiện tại tới ăn cơm cùng tôi đi."

Kỷ Phồn Âm đang đang dùng phần mềm đặt trà sữa, nghĩ nghĩ, bèn tắt phần mềm đi.

Có người mời, không cần tiếp tục dùng tiền của mình nữa.

Cô quay đầu lại đi đến nhà hàng kia, trên đường lại đụng phải Bạch Trú.

Kỷ Phồn Âm: "..." Duyên phận gì mà dữ dội vậy, vị khách hàng này hôm nay lại muốn cân nhắc đặt hàng tiếp hay sao?

Bạch Trú lúc này không đứng với đám bạn của cậu ta nữa, cậu ta đang đứng ở bên ngoài một tiệm net rất nổi tiếng, một tay thục vào túi một tay chơi điện thoại, cho dù mặt nhìn rất cáu kỉnh, nhưng vẫn có không ít cô gái trẻ tuổi đi ngang qua đang len lén... hoặc là quang minh chính đại nhìn cậu ta.

Kỷ Phồn Âm suy tư một chút, quyết định ưu tiên công việc.

Thế là cô không nhìn Bạch Trú, đi qua ngay trước mặt cậu ta.

"Này, " Bạch Trú giống như có con mắt ở trên đỉnh đầu gọi cô lại, "Cô cố ý đi qua đi lại trước mắt tôi đúng không?"

Kỷ Phồn Âm dừng bước quay đầu lại: "Tôi đi làm, chỗ tôi đi ở kia―― Bạch thiếu cũng muốn hẹn trước sao?"

Bạch Trú nhìn về phía Kỷ Phồn Âm định đi: "Tống Thì Ngộ bảo cô trở về hả?"

Kỷ Phồn Âm không trả lời, chỉ cười cười.

Bạch Trú nhìn cô, từ trong lỗ mũi xì ra một hơi, nét mặt hiện rõ bốn chữ: đồ chó bám đuôi.

Sau đó cậu ta lại cúi đầu chơi điện thoại của mình.

Kỷ Phồn Âm đang định đi tiếp, điện thoại di động lại vang lên ―― là Tống Thì Ngộ.

Cô vừa nhận điện thoại vừa đi: "Tống tiên sinh. Ừm... Tôi đang đi đến đó rồi, có lẽ mười phút nữa sẽ đến."

Bạch Trú nghe rất rõ ràng, ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Kỷ Phồn Âm.

―― Kỷ Phồn Âm ở trước mặt Tống Thì Ngộ giả bộ trấn định thì cũng đâu có được cái gì, ai mà chẳng biết cô ta đơn phương yêu mến Tống Thì Ngộ đến như nào.

Mà Tống Thì Ngộ xưa nay không bao giờ thực sự để Kỷ Phồn Âm cô vào mắt.

Đám bạn của Bạch Trú cuối cùng cũng đi ra sau khi đứng xếp hàng một lúc lâu, trong tay giơ một cái bánh hình đầu chó, giới thiệu cho Bạch Trú: "Đây là sản phẩm mới, tên là ‘chó bám đuôi’ ."

Bạch Trú rất khinh thường: "Cái tên quái gì vậy."

Đám bạn cười ha hả: "Chó bám đuôi thôi, không có gì cả, ha ha ha ha ha ha."

...

Kỷ Phồn Âm nói mười phút thì đúng mười phút, lúc gặp mặt Tống Thì Ngộ thật sự tận chức tận trách tiến vào trạng thái kinh doanh.

Cái bàn trước mặt Tống Thì Ngộ xem ra là đã dọn dẹp đổi mới hoàn toàn, cũng đổi lại hai bộ đồ ăn mới.

Kỷ Phồn Âm còn chưa kịp chào hỏi, Tống Thì Ngộ cũng không ngẩng đầu lên, chỉ hỏi cô: "Hân Hân, em cũng thích anh, đúng không?"

Kỷ Phồn Âm treo túi lên, nói với ngữ khí đặc biệt tự nhiên, đáp lại anh ta: "Về sau mỗi lần chúng ta gặp mặt đều thổ lộ với nhau trước như vậy sao?"

"..." Tống Thì Ngộ không nói gì, khí tràng trên thân đè nén dọa người.

Nhưng Kỷ Phồn Âm là ai? Cô từng diễn vai tâm thần phân liệt, cũng từng diễn vai tội phạm giết người liên hoàn, ở studio có thể khiến người trẻ tuổi diễn người bị hại bị dọa khóc ngay tại chỗ, nên dù Tống Thì Ngộ có phát ra luồng khí áp suất thấp này thì cô cũng không sợ.

Cô tiến lên mấy bước tới gần trước bàn, đặt tay lên mặt bàn rồi nhìn thẳng vào mắt Tống Thì Ngộ, nghiêm túc nói ra từng chữ: "Em cũng thích anh."

Hai người đối mặt hồi lâu, toàn thân Tống Thì Ngộ mới thoáng thư giãn trở lại, anh ta chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện, ra hiệu Kỷ Phồn Âm ngồi xuống.

Kỷ Phồn Âm phì cười, cô rót cho Tống Thì Ngộ một nửa cái chén trà nóng, rồi đẩy lên trước mặt anh ta, nhẹ giọng hỏi: "Vừa rồi anh không ăn được sao? Để em gọi vài món lên ăn nhé? Tâm tình không tốt có thể nói cho em biết, em sẽ nghe anh nói."

"Em có đồng ý cưới anh hay không?" Tống Thì Ngộ đột nhiên hỏi.

Kỷ Phồn Âm bỗng nhiên hiểu ra.

Cái cô gái bạch phú mỹ vừa nãy có lẽ chính là đối tượng hẹn hò mà gia đình Tống Thì Ngộ an bài cho anh ta.

Nói cách khác, Tống Thì Ngộ đang bị người nhà bức hôn.

Nhưng dù nói thế nào Kỷ Phồn Âm cũng không thể nào đồng ý kết hôn với Tống Thì Ngộ được.

Cô tranh thủ thời gian vòng qua cái bàn suy tư một chút, sau khi ngồi xuống bèn cười một tiếng: "Chúng ta còn chưa chính thức kết giao, mà đã muốn nói chuyện về sau rồi sao?"

"... Vậy lúc nào thì có thể nói được?" Tống Thì Ngộ trầm giọng hỏi, "Ngày đó sẽ đến sao?"

Kỷ Phồn Âm ngượng ngùng, đan hai tay vào với nhau, để ở trên bàn: "Nếu... Nếu như hết thảy đều thuận lợi, đương nhiên sẽ có thể…kết hôn."

Cô nói xong, cũng thuận theo bầu không khí bắt đầu trở nên xấu hổ lúc này, ánh mắt ngượng ngùng đảo sang hai bên, con mắt giống như là xấu hổ đến mức không dám nhìn Tống Thì Ngộ.

Tống Thì Ngộ thở dài một cái: "Hân Hân, anh thích em."

"Ừm, em cũng thích anh." Kỷ Phồn Âm nhỏ giọng đáp lại anh ta.

Cô vừa diễn thiếu nữ xấu hổ, trong đầu vừa suy tư một vấn đề.

Trong quá trình giao dịch với khách hàng, phải xử lý sao với mấy lời nói suông để sau này không gây nên tranh chấp đây nhỉ?

Được thôi... Vẫn nên sử dụng chiến lược kéo dài thôi.

"Thì Ngộ, anh cũng biết là em còn đang đi học mà, chờ sau khi em cầm giấy chứng nhận tốt nghiệp trở về, chúng ta sẽ cùng nhau ngồi xuống nghiêm túc đàm luận về vấn đề quan trọng này, anh thấy thế nào?" Cô nhẹ nhàng đề nghị.

Dù sao thì chiến lược này cũng có thể dùng được ba năm.

Trừ phi ba năm sau, Kỷ Hân Hân quyết định tiếp tục đào tạo sâu không về nước, thì đó lại là một chuyện khác.

Nhưng dựa vào tình huống trước mắt mà nói, tóm lại thì trước tiên cứ hoạch định một chút, ít nhất cũng phải giữ vững lập trường trong ba năm.

Tống Thì Ngộ nhìn cô chằm chằm trong chốc lát, ánh mắt dần dần mềm hoá, ôn nhu: "... Được thôi. Vậy trước đó, chúng ta cũng chỉ là quan hệ yêu đương mà thôi."

Kỷ Phồn Âm giả bộ như ngượng ngùng, nâng cao menu lên che mặt mình lại: "Ừm, vâng."

Trong nhất thời, thâm tâm cô cảm thấy thật thương xót cho Tống Thì Ngộ... nói đúng hơn là cho túi tiền của anh ta.

Ai mà biết chỉ tìm người mua vui thôi mà cũng có thể phá sản được chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK