• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Khách hàng" lần này của Kỷ Phồn Âm là một khách hàng khác.

Không phải đóng vai thế thân, mà là công việc bên phía truyền hình.

Mặc dù thế giới mà cô đến là một thế giới giống với thế giới cũ nhưng về mảng văn hóa truyền hình điện ảnh lại hơi khác biệt thì với một Kỷ Phồn Âm có đầy trong mình tri thức truyền hình điện ảnh, dù ở cái thế giới mới này cô vẫn có đất dụng võ.

Sau khi bài đánh giá phim đại bạo, Chương Ngưng lập tức gọi điện thoại qua cho Kỷ Phồn Âm, bày tỏ là mặc dù cô ta cũng từng nghĩ sau khi hợp tác có thể sẽ rất thuận lợi, nhưng không ngờ hiệu quả lại còn tốt hơn cả trong tưởng tượng.

Ngày hôm đó, Chương Ngưng đặc biệt hẹn Kỷ Phồn Âm gặp mặt, vốn là muốn thuyết phục Kỷ Phồn Âm ký một cái hợp đồng hợp tác lâu dài, nhưng Kỷ Phồn Âm suy nghĩ kỹ xong thì liền cự tuyệt.

Thứ nhất là thời gian không thể cân bằng được, với cả công việc nhà phê bình điện ảnh này thật ra là phải được tự do về mọi mặt.

Muốn xem một bộ phim nào, muốn đánh giá cho bộ phim nào, đều có thể theo ý nguyện của mình mà chọn lựa.

Chỉ cần tìm đúng góc độ, cũng có thể thu hoạch được không ít giá trị tình cảm tăng thêm.

Mấy buổi chiếu phim như trước đó nhiều khi cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, cuối cùng quan trọng nhất vẫn là nội dung bộ phim và đánh giá phim.

Có nhiều người chê phim hết lời nhưng vẫn có thể làm cho người xem cười to, có câu "Đánh giá phim còn hay hơn phim", nên dù phim thế nào thì đánh giá phim vẫn có thể hot.

Hoặc là cũng có vài người lòng dạ hiểm độc dùng tiền để đánh giá phim bôi đen nói xấu phim người khác, loại này cũng có thể dẫn tới hiệu ứng rất xấu.

Nếu như ký hợp đồng với Chương Ngưng, chịu ảnh hưởng từ Chương Ngưng, Hạ Thâm và Hạ Thâm Studio thì lập trường sẽ không còn tự do nữa.

Thế là Kỷ Phồn Âm uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Chương Ngưng, cũng tỏ vẻ với cô ta là về sau sẽ còn có thể tiếp tục hợp tác giống như lần này nữa.

"Tôi rất thích phim của Hạ Thâm." Kỷ Phồn Âm nói với Chương Ngưng, "Đây không phải là nịnh bợ, tôi chỉ hi vọng đoàn đội của cô về sau chọn phim cũng có thể tiếp tục duy trì tiêu chuẩn phim như vậy."

Chương Ngưng cười hì hì: "Không có vấn đề gì, tôi sẽ giúp cô chuyển lời ―― đúng rồi, có một hậu bối hỏi tôi phương thức liên lạc của cô, tôi đã nói là sẽ hỏi trước cô xem cô có muốn cho hay không?"

Cô ta vừa nói, Kỷ Phồn Âm liền đoán được là ai, nhưng vẫn thử hỏi xem.

Quả nhiên, Chương Ngưng nói: "Sầm Hướng Dương."

Kỷ Phồn Âm đương nhiên sẽ đồng ý.

Sầm Hướng Dương cũng rất là lắm trò, gọi điện thoại sau mấy giờ mới khoan thai gửi lời kết bạn đến, nói vừa nãy mình bận.

Nhìn thấy tin nhắn, Kỷ Phồn Âm cười cười, cũng lơ anh ta mấy giờ, đi làm việc của mình.

Rau hẹ số ba Sầm Hướng Dương và rau hẹ số hai Bạch Trú không giống nhau.

Bạch Trú là người trực tiếp phá vỡ hiện trường gặp mặt của Kỷ Phồn Âm và Tống Thì Ngộ, cuối cùng Tống Thì Ngộ vì kéo cậu ta xuống nước nên mới phải làm người trung gian; nhưng Sầm Hướng Dương có lẽ sẽ không đi theo con đường này.

Tống Thì Ngộ cũng không phải người ngu, anh ta sẽ không phạm sai lầm hai lần liên tiếp đâu.

Nhưng mà, trong ký ức của Kỷ Phồn Âm, rõ ràng việc Sầm Hướng Dương biết đến cô, cũng là do Tống Thì Ngộ đáp cầu dắt mối mà.

Sau khi Kỷ Hân Hân đi nước Pháp, nhu cầu cần thế thân của Tống Thì Ngộ gia tăng mãnh liệt, "Kỷ Phồn Âm" với anh ta mà nói chỉ giống như một vật trang trí có thể dùng để khoe khoang.

Thế là huyền diệu làm sao, "Kỷ Phồn Âm" dần dần trở nên nổi tiếng.

Sầm Hướng Dương cũng như một cách tự nhiên gia nhập vào trong đó.

Nhưng hiện tại, "tương lai" và hiện tại của hai thế giới đều có sự khác biệt.

Khác biệt lớn nhất hẳn là nằm ở những tình huống gia nhập.

Tình huống lúc đầu, Tống Thì Ngộ cũng không đưa ra yêu cầu hà khắc gì, chỉ cần anh ta thích thì sẽ đưa "Kỷ Phồn Âm" cho người khác mượn.

Bởi vì "Kỷ Phồn Âm" thích anh ta, dù cho trong lòng không muốn cũng vẫn nghe theo mệnh lệnh của anh ta.

Nhưng bây giờ không giống như vậy.

Bây giờ, Tống Thì Ngộ không còn tư cách khống chế Kỷ Phồn Âm nữa; thứ hai, chính Kỷ Phồn Âm cũng thiết trí một tiêu chuẩn không hề thấp.

Mười vạn một giờ nói cao không cao, nói thấp không thấp, đối với người bình thường mà nói, đây không phải là giá cả có thể tùy ý gồng gánh nổi.

Ừm... Nhưng mà vào buổi chiếu phim lần trước, Sầm Hướng Dương và Tống Thì Ngộ từng nói chuyện với nhau, hẳn là người quen của nhau.

Chỉ cần dùng chút tâm tư dụ dỗ Sầm Hướng Dương, đồng thời không trái với đạo đức nghề nghiệp lộ ra một chút thông tin của Tống Thì Ngộ, như vậy thì khách hàng quen thuộc sẽ tự động giới thiệu khách hàng mới tới thôi, đúng không?

Kỷ Phồn Âm cảm thấy rất có đạo lý.

Cô xem hết một bộ phim, viết đánh giá phim, sau đó mới cầm cái điện thoại lên không nhanh không chậm trả lời Sầm Hướng Dương: 【 Thật ngại quá, tôi còn tưởng là anh đang bận, nên mới buông điện thoại xuống đi làm việc. Chương Ngưng nói anh tìm tôi có việc gì sao? 】

Cô gửi xong tin này, nghĩ thầm, nếu như Sầm Hướng Dương còn muốn tiếp tục dùng chiêu cũ, cô cũng không thèm để ý nữa, sẽ trực tiếp khai triển cách nói chuyện vượt múi giờ, một ngày chỉ đáp lại ba bốn tin thông báo cho đối phương mình còn sống là được.

Nhưng mà Sầm Hướng Dương không dùng chiêu cũ nữa, chỉ hai phút sau đã trả lời: 【 Trước đó cô nói mình là người dệt mộng đúng không? Lúc nào tôi mới có thể thử trải nghiệm cái này đây? 】

Kỷ Phồn Âm uống một hớp nước, một tay đánh chữ: 【 Có cơ hội đương nhiên có thể. 】

Lúc nào Sầm Hướng Dương có thể vào trong chậu, phải nhìn xem lúc nào thì Tống Thì Ngộ để anh ta tiến vào trong chậu.

Về việc Sầm Hướng Dương cứ như vô ý hỏi một câu hỏi không nằm trong dự định của cô, Kỷ Phồn Âm lựa chọn bỏ qua nó.

Sau khi hàn huyên với Sầm Hướng Dương vài câu, Kỷ Phồn Âm lấy cớ là mình phải đi làm cơm tối để kết thúc cuộc đối thoại.

Cô chuẩn bị lát nữa sẽ gửi cái gì đó lên vòng bạn bè để làm lý do đáp lời cho Sầm Hướng Dương.

Nhưng mà Kỷ Phồn Âm vừa mới đứng lên, Sầm Hướng Dương đã gửi cho cô một tấm hình qua.

Anh hỏi: 【 Cô đoán xem tôi vừa mới gặp được ai? 】

Kỷ Phồn Âm ấn mở ảnh chụp nhìn một chút. Chiếm phần lớn diện tích chính là mặt của Sầm Hướng Dương, bối cảnh bên trong thoạt nhìn như là một hiện trường tụ hội cỡ nhỏ, quần áo trên người Sầm Hướng Dương nhìn cũng như là đồ đi làm bình thường.

Với cả, người quen giữa Kỷ Phồn Âm và Sầm Hướng Dương cũng chỉ có mấy người thôi mà.

【 Tống Thì Ngộ? 】 Kỷ Phồn Âm hỏi.

【Bingo! Tôi cũng nghĩ người đầu tiên cô đoán được là anh ta. Nhưng mà ở nơi này còn có một người khác hẳn là cô cũng quen biết... 】

Sầm Hướng Dương lại gửi một tấm hình.

Kỷ Phồn Âm ấn mở ảnh chụp ra, sau đó phóng đại tìm một lát, mới phát hiện Bạch Trú bị mấy người vây quanh ở trung tâm.

Thiếu niên hiếm khi nào mặc một cái áo dài tay và quần âu, đi theo một người đàn ông trung niên, mặt mày nhíu chặt, bộ dáng giống như không cho phép ai tới gần.

Bạch Trú phải tham gia buổi tụ hội nâng ly cạn chén mà cậu ta ghét nhất? Không cần nói cũng biết là rất khổ.

Kỷ Phồn Âm không nhịn được hả hê nở nụ cười.

Nhưng mà Tống Thì Ngộ, Bạch Trú, Sầm Hướng Dương, cùng tụ lại một chỗ, không chừng hôm nay có thể giới thiệu được rau hẹ số ba nữa đó.

Cô còn chưa đánh xong câu trả lời, Sầm Hướng Dương đã vượt lên trước.

【 Ai nha, đánh nhau rồi. 】 Anh ta nói bằng giọng rất hào hứng, 【 Lần này có trò hay để xem rồi. 】

...

Tối nay vốn là ngày mà Bạch Trú và Kỷ Hân Hân hẹn nhau chơi game.

Kỷ Hân Hân trước đó chẳng có hứng thú gì với việc chơi game cả, nhưng không biết thế nào lại đột nhiên dấy lên nhiệt tình với mấy trò chơi, khoảng thời gian này luôn lôi kéo Bạch Trú chơi game cùng.

Bạch Trú rất vui lòng theo cô ta, nhưng trình độ của Kỷ Hân Hân rất thấp, hai người nói là chơi cùng nhau, không bằng nói là nhân cơ hội để nói chuyện với nhau.

Nhưng dù sao thì đại đa số thời gian của Bạch Trú cũng đều tiêu vào trò chơi hết, lại còn được ở cạnh người mình yêu nên cậu ta vẫn rất là sẵn sàng.

Chỉ cần Kỷ Hân Hân gọi một câu, chỉ trong vòng nửa giờ cậu ta đã lập tức online.

Huống chi hôm nay cũng đã hẹn trước với Kỷ Hân Hân rồi, ai mà ngờ thư ký của cha cậu ta lại đột nhiên tới, nói là cậu ta phải đi tham gia một buổi tiệc tối cỡ nhỏ.

Bạch Trú phản kháng thất bại, bị ép thay một bộ quần áo khác, rồi bị đưa lên trên xe.

"Sau khi buổi tiệc kết thúc, tôi sẽ trả điện thoại lại cho ngài, trước đó xin ngài cứ yên tâm giao cho tôi giữ." Thư ký mỉm cười, tịch thu cả điện thoại của Bạch Trú.

Bạch Trú tức giận, khẽ nghiêng người, chân trái đặt lên trên đùi phải: "Tiệc tối gì mà nhất quyết bắt tôi đi tham gia? Ông già tới đó chưa?"

"Bạch tiên sinh muốn cho ngài gặp mặt hai người."

"Người nào?"

Có thể đi theo người có chức vị lớn như cha của Bạch Trú, thư ký đương nhiên sẽ rất kín miệng: "Ngài gặp là sẽ biết."

Bạch Trú liếc mắt, dự định là sẽ nghe lời ông già gặp hai người kia một cái xong thì lập tức đi ngay.

Ai quan tâm mục đích gặp hai người kia để làm gì.

Kết quả xuống xe vào khách sạn, Bạch Trú liền nhìn thấy một người, miễn cưỡng được cho là người quen, chính là Tống Thì Ngộ.

Hai người còn đúng lúc đi vào cùng nhau.

Tống Thì Ngộ vừa mới đi qua chỗ kiểm an, đang định đeo đồng hồ lên, còn Bạch Trú cũng vừa vặn hai tay thục túi, dáng vẻ nghênh ngang từ bên ngoài đi vào, tầm mắt hai người đối diện với nhau, khoảng cách chỉ có khoảng hai ba mét.

"Tống đại thiếu." Thư ký tao nhã lễ phép chào Tống Thì Ngộ, "Tống tiên sinh và Tống phu nhân sau khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"

Tống Thì Ngộ cài dây đồng hồ lên: "Bọn họ rất tốt... . Phiền anh thay tôi chuyển lời thăm hỏi đến chú Bạch."

"Tiên sinh thường nhắc tới ngài, nói ngài tuổi trẻ tài cao." Thư ký mỉm cười nói, "Còn nói hi vọng con của mình có thể học hỏi được từ ngài."

Bạch Trú đứng đằng sau đang cởi vòng tay kim loại ra, nghe thấy hai người này đối thoại, rất khinh thường, hừ một tiếng từ trong lỗ mũi: "Anh ta thì có gì để học?"

Thư ký đi qua chỗ kiểm an mặt không đổi sắc, giống như không nghe thấy câu này, thoáng gật đầu một cái với Tống Thì Ngộ: "Tôi còn có chút chuyện phải sắp xếp , đi trước một bước, thất lễ rồi."

Anh nói xong vẫn không quên quay đầu lại lung lay cái điện thoại vừa mới bị tịch thu với Bạch Trú.

Bạch Trú: "... Anh mau cút đi!"

Bạch Trú đi qua cửa kiểm an, liếc mắt nhìn Tống Thì Ngộ, phát ra tiếng hừ nhẹ khiêu khích.

Tống Thì Ngộ chỉ hỏi: "Vừa nãy cô ta đi cùng cậu?"

Bạch Trú không chút nghĩ ngợi: "Tôi làm xong trở về còn phải chơi game cùng với chị gái, anh đừng hòng giành với tôi."

Tống Thì Ngộ dừng một chút: "Tôi nói Kỷ Phồn Âm."

Bạch Trú kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta, nghi ngờ lỗ tai của mình: "Anh hỏi Kỷ Phồn Âm?"

Cậu và Tống Thì Ngộ nhìn nhau một hồi, sau đó liền tặc lưỡi: "Hôm nay không."

"Hôm qua là cậu?" Tống Thì Ngộ lại hỏi.

Bạch Trú suy tư ý tứ trong câu hỏi này, đột nhiên nhận ra: "Hôm qua anh gọi điện thoại cho cô ta hả? Không gọi được chứ gì?"

Tống Thì Ngộ đã nhận được đáp án từ câu nói của Bạch Trú, anh thậm chí còn thu được thêm một tin tức: Điện thoại của Kỷ Phồn Âm bị Bạch Trú tắt máy.

Tống Thì Ngộ cúi đầu trầm tư một chút.

Giữa trưa, Kỷ Phồn Âm nói là cô ta muốn đi gặp khách hàng.

Nếu như "Khách hàng" này không phải là Bạch Trú, vậy dường như chỉ còn lại một người có khả năng... là Sầm Hướng Dương.

Lúc này, Bạch Trú cũng hiểu được vì sao Tống Thì Ngộ lại hỏi mấy cái vấn đề này, cậu ta hừ một tiếng giễu cợt: "Thế nào, cô ta một bên nói thích anh một bên hẹn hò với người đàn ông khác, anh cảm thấy đồ vật của mình bị người khác đụng vào nên không vui đúng không?"

Tống Thì Ngộ chỉ nhìn Bạch Trú một cái, rồi liền thu ánh mắt về.

Kéo Bạch Trú xuống nước, chẳng qua chỉ là bởi vì khi đó không có lựa chọn nào khác mà thôi.

Nhưng Sầm Hướng Dương, Tống Thì Ngộ muốn Kỷ Phồn Âm tránh xa anh ta.

Đương nhiên, là bởi vì vấn đề tính cách của Sầm Hướng Dương, chứ không phải là vì ghen tuông gì cả.

"――Mọi người đều nói Kỷ Phồn Âm thích anh, nhưng sự thật tôi thấy thì rõ ràng không phải." Bạch Trú vừa qua khỏi cửa kiểm an, liền thục tay vào túi châm chọc nói, "Nếu cô ta thật sự thích anh thì sao có thể hẹn hò với tên đàn ông khác được. Hôm qua là tôi, hôm nay cô ta lại đổi ai rồi? A, dù sao cũng không phải là anh."

Hai người trước đó đã là tình địch của nhau, gia thế bối cảnh đều tương đối gần nhau, huống chi cha của Bạch Trú còn thỉnh thoảng lấy Tống Thì Ngộ ra để giáo dục cậu ta, cho nên Bạch Trú và Tống Thì Ngộ đều rất ngứa mắt lẫn nhau.

Vất vả lắm mới bắt được một cơ hội có thể chọc giận Tống Thì Ngộ, mặc dù cảm thấy câu giễu cợt này nghe không đúng lắm, nhưng Bạch Trú vẫn không muốn lãng phí cơ hội nói cho thật đã cái miệng.

Nghe cậu ta giễu cợt, Tống Thì Ngộ dùng con mắt đen kịt dò xét Bạch Trú hai giây, đột nhiên lộ ra nụ cười của người thắng.

"Tối hôm qua tôi sinh bệnh, cô ấy ở nhà tôi chờ đợi cả đêm chăm sóc cho tôi." Anh nói xong nửa câu đầu, dừng một chút cường điệu bổ sung nửa câu sau, "Không lấy tiền."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK