• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lời yêu cầu kết bạn của Trình Lâm không có viết cái gì cả, hoàn toàn trống không.

Nhưng Kỷ Phồn Âm cảm thấy người này cũng khá là thú vị.

Ban đầu, cô còn tưởng quan hệ của Trình Lâm và Kỷ Hân Hân khá tốt, nhưng nghe cách cô ta nói chuyện, cô lại cảm thấy hai người này giống một đôi bạn bằng mặt không bằng lòng hơn; ngược lại thì quan hệ của Trình Lâm với "Kỷ Phồn Âm" cũng không thể nào có thể coi là tốt được, bởi vì cô ta luôn rất ngứa đòn, chỉ cần không có việc gì là sẽ tóm lấy "Kỷ Phồn Âm" lại để giễu cợt.

Thái độ thực sự giống như một nhân sĩ đứng ngoài quan sát, tức giận không tranh, tính khí nóng nảy.

Kỷ Phồn Âm chấp nhận lời kết bạn của Trình Lâm, nhưng không gửi tin nhắn cho cô ta. Cô thích thú lướt xem vòng bạn bè, muốn nhìn xem có chút dưa nào liên quan đến lễ đính hôn của Kỷ Hân Hân mà cô có thể ăn hay không.

Trình Lâm gửi cho cô một tin 【 ở đâu? 】

Kỷ Phồn Âm đáp lại bằng một dấu chấm tròn.

Trình Lâm lại không nói tiếp nữa.

Kỷ Phồn Âm tiếp tục lướt vòng bạn bè, thấy được một bức ảnh chụp bóng lưng Kỷ Hân Hân thay váy đính hôn mà mẹ Kỷ đăng ở trong trang cá nhân, trước mặt cô ta đặt một tấm kính toàn thân, phần chính diện đều bị chiếu vào trong kính.

Kỷ Hân Hân nở một nụ cười vừa điềm tĩnh vừa hạnh phúc, như một cô dâu bình thường.

Kỷ Phồn Âm chỉ khẽ động ngón tay liền lướt nhanh qua tấm hình cùng với dòng cap cảm khái thao thao bất tuyệt dài dằng dặc của mẹ Kỷ, có chút tiếc nuối vì còn chưa trông thấy tin tức có người đánh nhau.

Nhưng mà chờ đến buổi chiều, khi tiệc đính hôn chính thức diễn ra, cô có thể đến tận hiện trường theo dõi chẳng phải là sẽ hay hơn hay sao?

Giữa trưa đến nhà Bạch Trú ăn một bữa cơm bình thường, Bạch Trú tràn đầy tự tin làm món trứng xào cà chua đãi cô.

Cậu ta chống nạnh dương dương đắc ý đứng trước đĩa trứng xào cà chua nhìn có hơi cháy ở trước mặt nhìn Kỷ Phồn Âm, nhếch nhẹ cái cằm lên.

Kỷ Phồn Âm nhìn cậu ta một cái, mỉm cười khích lệ: "Nhanh như vậy mà đã học được cách xuống bếp rồi, vậy lúc nào thì Trú Trú có thể làm một bàn đồ ăn cho chị đây?"

"Rất nhanh thôi!" Cái đuôi của Bạch Trú như sắp vểnh lên trời, "Chỉ cần mấy ngày... à, mấy tháng nữa!"

"Nhưng hôm nay là sinh nhật của em, vào ngày sinh nhật không thể khổ cực như vậy." Kỷ Phồn Âm sờ sờ tóc của cậu ta, "Đi ra bên ngoài chờ chị một chút, xong ngay thôi —— em mang bánh gatô ra trước đi."

Bạch Trú bưng đĩa trứng xào cà chua của cậu ta lên, hấp tấp chạy đi, lại mở cái bánh gatô mà Kỷ Phồn Âm đem tới, cất giọng hỏi: "Quà của em đâu?"

"Ăn xong sẽ tặng cho em sau."

Bạch Trú cảnh giác nói: "Không được phép chơi xấu."

Kỷ Phồn Âm không quay đầu lại: "Không chơi xấu." Đùa nghịch thì chắc được.

Ăn xong bữa trưa là đã hơn một giờ, Bạch Trú bỏ mấy cái chén vào máy rửa chén xong, lại quấn lấy Kỷ Phồn Âm nhờ cô giúp cậu ta chọn quần áo để lát nữa đi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên Kỷ Phồn Âm vào trong phòng ngủ của Bạch Trú. Cô phát hiện, phòng để quần áo được phối với phòng ngủ, độ rộng lớn có vẻ khá dọa người, có lẽ bản ý là muốn dành cho hai người sử dụng.

Kỷ Phồn Âm nhìn một vòng, tiện tay chọn một bộ đồ tây cho Bạch Trú, thêm một cái cà vạt.

"Thêm nữa đi, phối sức nữa." Bạch Trú lại đưa ra yêu cầu.

"Trú Trú trẻ tuổi đẹp trai, không cần phối sức cũng đã rất đẹp rồi."

"Tống Thì Ngộ còn có." Bạch Trú rất bất mãn.

Kỷ Phồn Âm: "..." Hai người này rốt cuộc đã trao đổi với nhau cái gì vậy.

Thế là cô lại đi tìm kiếm bên trong ngăn tủ phòng để đồ của Bạch Trú, muốn tìm xem phối sức bị cậu ta đặt ở chỗ nào.

Nhưng cô vừa mới kéo hai cái ngăn kéo ra, Bạch Trú vốn đang ôm âu phục đứng ở cửa đột nhiên bước xa một cái xông về phía trước ấn ngăn kéo thứ ba mà Kỷ Phồn Âm chuẩn bị kéo ra về lại: "Không phải ở chỗ này!"

Kỷ Phồn Âm buông tay ra, dùng tay ra hiệu đầu hàng, bất đắc dĩ nói: "Vậy em nói cho chị biết đi."

Bạch Trú mặt đỏ tới mang tai, chỉ chỉ: "Bên kia. Chị... chị đừng đụng vào mấy cái ngăn kéo khác!"

Kỷ Phồn Âm cũng lười suy nghĩ xem bên trong ngăn kéo bí mật kia là quần áo không thích hợp dành cho thiếu nhi hay là thứ gì đó bậy bạ, nhanh chóng giải quyết xong xuôi bộ trang phục cho Bạch Trú.

Lúc hai người đi ra cửa chuẩn bị đi đến khách sạn tổ chức lễ đính hôn thì cũng gần hai giờ.

Cũng không biết là bởi vì Lệ Tiêu Hành quá là trân quý Kỷ Hân Hân hay là vì nguyên nhân gì khác, mà nơi đính hôn lại lựa chọn tổ chức ở quê cũ của Kỷ Hân Hân.

Trên đường lái xe, lúc sắp đi đến điểm cuối, Kỷ Phồn Âm còn thoáng nhìn về phía một trại an dưỡng ở lưng chừng đồi núi.

Bởi vì cảm thấy khá quen, Kỷ Phồn Âm còn chăm chú nhìn thêm một lát.

Bạch Trú lập tức chú ý tới cử động của cô: "Nghe nói hồi bé chị bị bệnh đã đến trại an dưỡng này chữa trị?"

Kỷ Phồn Âm giật mình: "Đúng vậy." Hoá ra khách sạn tổ chức lễ đính hôn chọn ở chỗ này lại có ý nghĩa đặc biệt như vậy.

"Khi đó bệnh của chị nghiêm trọng lắm à?" Bạch Trú hỏi, "Mỗi lần em hỏi, chị đều không trả lời rõ ràng mà chỉ lấp liế.m cho qua."

"Có mấy tuần bệnh không khác gì người thực vật, nhưng mà cũng không quá thống khổ." Kỷ Phồn Âm cười nói, "Với chị mà nói thì chỉ là như đang ngủ mà thôi, có lẽ còn nhận về được không ít lợi ích."

"Lợi ích?" Bạch Trú ngơ ngác hỏi lại.

Kỷ Phồn Âm cười: "Đúng vậy, lợi ích."

...

Toàn bộ khách sạn bị Lệ Tiêu Hành trực tiếp bao hết, tất cả sân bãi chỉ phục vụ cho buổi lễ đính hôn này.

Mới lái tới chỗ bên ngoài cách khách sạn khá xa, đã có thể trông thấy cổng vòm được những đóa bạch tường vi quấn quanh.

Bạch Trú hừ hừ: "Rắm thúi. Về sau em mà kết hôn thì chắc chắn còn lớn hơn thế này!"

"Đúng đúng." Kỷ Phồn Âm đáp vài câu qua loa, "Nhưng mà chuyện kết hôn, so với việc tình cảnh lớn nhỏ, tân khách nhiều hay ít thì có phải việc hai nhân vật chính có thể được hạnh phúc mới là quan trọng hơn hay không?"

Bạch Trú không biết nghĩ đến cái gì, bĩu môi một cái lầm bầm: "Chị nói đúng."

Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên công tác khách sạn đỗ xe vào đúng vị trí xong, Bạch Trú liền ngó đầu ra bên ngoài xem thời tiết: "Trời mưa à?"

Kỷ Phồn Âm đưa cái dù cán dài cho cậu ta, thật ra cô cảm thấy cũng chỉ đi có mấy bước đường, trực tiếp đi vào là được rồi.

Nhưng cái dù này coi như là quà sinh nhật của Bạch Trú đi, mặc dù ngụ ý không tốt lắm.

Bạch Trú cầm dù ra ghế lái, bung dù đi thẳng đến ghế lái phụ, mặt dù nghiêng hoàn toàn về phía đỉnh đầu của Kỷ Phồn Âm.

Trên thân Kỷ Phồn Âm cũng vì thế mà không dính một giọt nước mưa nào.

Cô ngẩng đầu nhìn người trẻ tuổi che dù, nở nụ cười: "Trú Trú, sinh nhật vui vẻ."

Bạch Trú không nghĩ ra được câu trả lời: "Câu nói này không phải chị đã..."

Tiếng chuông đếm ngược vang lên, Bạch Trú giống như là phản xạ có điều kiện, bắp thịt toàn thân lập tức kéo căng, hai giây sau mới trầm tĩnh lại: "Chúng ta đến chỗ không mưa rồi mỗi người đi một ngả! Cái dù này dù sao cũng phải trả lại cho cô, đúng không?"

Kỷ Phồn Âm nhún nhún vai không ngăn cản cậu ta, một tay cầm túi một tay nhấc váy lên, dưới sự hộ tống của Bạch Trú đi về phía cửa chính khách sạn.

Nửa đường, Bạch Trú còn nhắc nhở: "Vũng nước."

Kỷ Phồn Âm cảm thấy cậu nhóc ngu ngốc này sắp có thể tốt nghiệp khóa đào tạo này được rồi.

Còn thiếu một chút giáo huấn cuối cùng.

Lúc bước chân vào thảm đỏ sạch sẽ ở phía cửa ra vào, Kỷ Phồn Âm liền ngắt một đóa hoa nữ vương Thụy Điển màu hồng nhạt từ cổng vòm đưa cho Bạch Trú.

Vừa mới thu hồi dù, vẻ mặt Bạch Trú là một loạt dấu chấm hỏi.

"Quà sinh nhật, " Kỷ Phồn Âm đặt bông hoa ở giữa nếp gấp cái dù cán dài, trêu chọc nói, "Không đùa cậu đâu."

Bạch Trú: "? ? ? Chết tiệt —— đây không phải là hoa mà Lệ Tiêu Hành dùng tiền tìm người làm hay sao?"

"Vậy cậu cứ ném đi." Kỷ Phồn Âm khoát khoát tay với cậu ta rồi rời đi, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Tống Thì Ngộ đứng ở cách cửa ra vào không xa, trong tay kẹp một điếu thuốc hút được một nửa, muội than tích tụ một đoạn dài, có vẻ là không có ý định rũ đi.

"Này, Kỷ Phồn Âm ——" Bạch Trú một tay cầm dù một tay cầm đóa hoa thở hổn hển đuổi theo, vừa nhìn thấy Tống Thì Ngộ, tay phải liền như có ý thức tự chủ, đột nhiên nhét đóa hoa tường vi màu hồng vào trong cái túi trước ngực trên âu phục của mình.

"Tống đại thiếu." Kỷ Phồn Âm gật đầu một cái với Tống Thì Ngộ, sau đó liền đi vào.

Tống Thì Ngộ vội vàng bóp tắt thuốc lá: "Phồn Âm, có thể nghe anh nói hai câu hay không..."

Kỷ Phồn Âm dừng bước quan sát Tống Thì Ngộ một cái.

Anh ta nhìn khá là thương tang, bề ngoài quý công tử nhẹ nhàng phủ thêm một tầng mỏi mệt, ủ rũ, trước mắt còn có một tầng quầng thâm không giấu được.

Kỷ Phồn Âm lễ phép, lạnh nhạt nói: "Chuyện làm ăn có thể tìm Chương Ngưng hoặc là phụ tá của tôi là Thẩm Thích để nói."

"Không phải công việc —— "

Kỷ Phồn Âm ngắt lời anh ta: "Vậy giữa tôi và anh không có cái gì để nói cả."

Bạch Trú dùng cái dù ướt sũng ngăn cản hai người—— chủ yếu là hướng về phía Tống Thì Ngộ —— nhằm tách bọn họ ra: "Nhường một chút đi, tôi muốn đi vào."

Tống Thì Ngộ nhìn hằm hằm vào Bạch Trú, cậu ta không sợ hãi chút nào, thậm chí còn có chút đắc ý khoe khoang đóa hoa tường vi của mình.

Lúc hai người bọn họ đối chọi với nhau, Kỷ Phồn Âm đã trực tiếp tiến vào đại đường khách sạn.

Hai nhân vật chính của ngày hôm nay đều không đứng ở cổng đón khách, người đứng ở chỗ đó chỉ có cha Kỷ mẹ Kỷ và một người phụ nữ dáng dấp rất xinh đẹp.

Mặc dù là lần đầu tiên thấy người này, nhưng bằng vào mặt, Kỷ Phồn Âm cũng có thể đoán được đó là thân thích của Lệ Tiêu Hành.

Tỉ mỉ nghĩ lại, Lệ Tiêu Hành có một người em gái, tên là Lệ Minh Nguyệt. Đúng với câu thơ "Tiêu hành ủy minh nguyệt".

Lúc Lệ Minh Nguyệt nhìn thấy Kỷ Phồn Âm, cô ta phải sửng sốt một chút mới phản ứng được, sau đó tiến lên chủ động bắt tay Kỷ Phồn Âm: "Chào chị, chị là chị của chị Kỷ Hân Hân?"

"Chào em." Kỷ Phồn Âm lấy thiếp mời ra, cười một tiếng, "Nhưng mà chị là khách của Lệ tiên sinh."

Nét mặt cha mẹ Kỷ gia một người phẫn nộ một người xấu hổ.

Lệ Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn thoáng qua cha mẹ Kỷ gia, nét mặt kinh ngạc lại có chút bất mãn: "Được, vậy chị theo em sang bên này kí tên."

Kỷ Phồn Âm mở danh sách tân khách được Lệ Tiêu Hành mời tới, đúng là phát hiện không ít tên của mấy kẻ theo đuổi Kỷ Hân Hân.

Nhìn danh sách này cảm giác giống như là đang nhìn sổ tay sinh vật biển hướng dẫn bằng tranh ảnh vậy, một bản dành riêng cho Kỷ Hân Hân.

Lật đến hàng chữ "Kỷ" tìm thấy tên "Kỷ Phồn Âm", Kỷ Phồn Âm ký tên của mình xuống.

"—— Kỷ Phồn Âm!" Trùng hợp có người ở sau lưng gọi tên cô, "Tôi gửi tin nhắn cho cô, vì sao cô không trả lời tôi?"

Kỷ Phồn Âm quay đầu lại trông thấy Trình Lâm, vừa đóng nắp bút vừa nói: "Vừa rồi có chút việc nên không nhìn điện thoại, cô nói cái gì?"

"Tôi nói chẳng lẽ cho tới hôm nay mà cô còn không có ý định ——" Trình Lâm quát lên đến một nửa đột nhiên ngậm miệng lại, cô nhìn hai bên một chút, thấy người qua lại nhìn mình chằm chằm, bèn ngoắc đầu một cái, "Cô và tôi sang bên kia nói chuyện."

Không ngờ cô ta còn hung hăng trừng cha Kỷ mẹ Kỷ một cái rồi mới quay người rời đi.

Kỷ Phồn Âm mỉm cười gật đầu một cái với Lệ Minh Nguyệt, đi theo Trình Lâm.

Hai người đi một đoạn đường đến một góc cây cách xa chỗ ký tên, Trình Lâm quay đầu lại, trừng mắt liếc nhìn Kỷ Phồn Âm, cô ta hỏi: "Lần trước gặp cô, tôi còn tưởng rằng cô đã thay đổi, tưởng là cô sẽ quyết định phản kháng, nhưng tại sao cô vẫn để Kỷ Hân Hân giẫm lên trên đầu của cô như vậy? !"

Kỷ Phồn Âm nhướng mày.

Đúng là không quá khó hiểu, nếu như suốt nhiều năm lừa gạt như vậy mà Kỷ Hân Hân chưa một lần phạm sai lầm nào thì đúng là không có khả năng.

Hẳn Trình Lâm chính là một người đã biết được mọi chuyện?

... Vậy thì cái thái độ ác liệt lại chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của cô ta với "Kỷ Phồn Âm" cũng khá dễ hiểu.

"Trước kia tôi bảo cô phản kháng, cô nói là cô không muốn phản kháng, vậy bây giờ thì sao? Bây giờ cái mà cô thay đổi, chẳng lẽ cũng chỉ là mặt ngoài hay sao? Cô không muốn cô ta trả giá cho những chuyện đã làm với cô ư?"

Rõ ràng là chuyện của người khác, mà cô ta còn kích động hơn cả Kỷ Phồn Âm.

Nhìn cũng khá là đáng yêu.

Kỷ Phồn Âm nhìn cô ta, không nhịn cười một cái.

Trình Lâm càng tức: "—— Cô còn cười! Cô biết hôm nay là ngày gì không? Cô ta sắp đính hôn với Lệ Tiêu Hành rồi đó!"

Giọng nói của Lệ Minh Nguyệt đúng lúc này đột nhiên vang lên gia nhập vào cuộc đối thoại: "Thật ngại quá, tôi cũng muốn nghe một chút. Chuyện này và chuyện anh tôi sắp phải đính hôn có liên quan gì đến nhau?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK