Kỷ Hân Hân không hề bắn tên không đích.
Lễ đính hôn đã diễn ra vào gần ba tuần trước, trong thời gian đó, Kỷ Hân Hân đã thử nghiệm rất mấy lần, có thể xác định được mình đã mang thai.
Cô ta có con với Lệ Tiêu Hành.
Ban đầu, Kỷ Hân Hân dự định sẽ tạm thời dấu diếm tấm thẻ đánh bạc này, giả bộ như công việc bề bộn nên không có chú ý đến kỳ kinh nguyệt của mình, đợi cho đến khi sức khỏe của Lệ Tiêu Hành tốt hơn thì mới tìm cơ hội để vạch trần, như vậy thì sẽ có thể thuận lý thành chương đi đến bước kết hôn.
Đó là kế hoạch lúc trước, làm như vậy không chỉ có thể gả vào Lệ gia, mà còn có thể tạo mối quan hệ với trưởng bối Lệ gia, thậm chí còn có khả năng cứu vãn quan hệ với Lệ Tiêu Hành.
Nhưng bây giờ. . . mục đích của Kỷ Hân Hân chỉ còn lại hai cái trước.
Cô ta không còn để ý đến chuyện của Lệ Tiêu Hành nữa.
Lệ Minh Nguyệt cũng sẽ có lúc phải kết hôn, con của Lệ Tiêu Hành có lẽ cũng chỉ có một đứa, người nhà họ Lệ lạc hậu như vậy, không thể nào không muốn nó.
Kỷ Hân Hân hít một hơi thật sâu, cô ta nhìn vào trong gương điều chỉnh biểu cảm của mình, muốn lấy lại nét mặt bình thường trước đó.
Nhưng cô ta không thể làm được.
Rõ ràng lúc trước cô ta cũng có thể nhìn thấu nhược điểm của một người đàn ông rồi xoay bọn họ quay như chong chóng, vậy mà không ngờ chỉ mới ngắn ngủi có nửa năm, cô ta đã biến bản thân luân lạc tới tình trạng này.
Có lẽ là vì sự tự tin vốn được xây dựng nên dựa vào người khác, cho nên một khi bị bản gốc phủ nhận, thì kéo theo đó cũng là một sự sụp đổ vô cùng nhanh chóng.
"Không sao, nét mặt không quan trọng." Phạm trợ lý ở bên nói.
Kỷ Hân Hân trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái.
―― ý của câu nói này không phải là muốn nói "cái quan trọng chỉ là gương mặt này" thôi sao ?
Nhưng cô ta không muốn cãi nhau với Phạm trợ lý lúc này, cô ta đứng thẳng lưng lên đi ra khỏi toilet, đi về phía phòng bệnh.
Lệ Tiêu Hành cự tuyệt việc đến bệnh viện cá nhân ở nước ngoài để an dưỡng, anh ta lựa chọn ở lại bệnh viện trong nước.
Kỷ Hân Hân không buồn suy nghĩ xem vì sao anh ta lại làm vậy, hiện tại đến bản thân cô ta còn khó đảm bảo, cả thể xác và tinh thần đều kiệt quệ.
Nếu nói mỗi người trên thế giới này đều có mục tiêu và trụ cột để phấn đấu, có người vì tiền, có người vì lý tưởng, có người tìm kiếm sự k.ích thích, thì với Kỷ Hân Hân mà nói, cô ta khao khát được người khác sùng bái và yêu thương.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, sự sùng bái và yêu thương mười mấy năm qua luôn quay chung quanh cô ta đều đang dần dần đi xa.
. . . Không, không phải đi xa, bọn họ không chỉ biến mất, còn trở thành những thứ đáng ghét, gớm ghiếc, lộ răng nanh ra đe dọa cô ta!
Mấy tên đàn ông không nói, đến cả cha mẹ cũng bắt đầu hành hạ cô ta.
Dù chỉ là những mảnh bông tuyết nhỏ, nhưng nếu tích nhiều thì cũng có thể đè gãy cả một ngọn cây, huống chi Kỷ Hân Hân đã bắt đầu sai từ gốc gác của vấn đề.
Chỗ dựa duy nhất của cô ta lúc này, chỉ có Lý Ngang.
Lý Ngang là người quan tâm cô ta nhất, cho dù bọn họ đã lâu không gặp, nhưng hầu như ngày nào Lý Ngang cũng gửi tin nhắn cho cô ta, hỏi thăm tình hình của cô ta.
Đoàn người vừa mới tới Trung Quốc không bao lâu thì đã đến Tết Nguyên đán, sau một kỳ nghỉ dài hạn, Kỷ Hân Hân đột nhiên tuyên bố chuyện mình đính hôn.
Tuy nói là bất đắc dĩ, nhưng đây cũng là một tin tức thực sự nặng ký.
Sau đó, Kỷ Hân Hân vội vàng chuẩn bị cho lễ đính hôn, đính hôn xong, Lệ Tiêu Hành sinh bệnh. . . Cô ta gần như chưa tìm được cơ hội nào để quay lại trường học.
Mấy trường học bị cô ta lỡ hẹn, không thể không tìm tạm tìm mấy sinh viên khoa tiếng Pháp khác tới để thay thế.
Kỷ Hân Hân Nê Bồ Tát qua sông, khó giữ được thân mình* nên không rảnh quan tâm chuyện khác. (*: tục ngữ nói, bồ tát bằng đất sét đi qua sông, chính mình còn khó giữ được, làm sao có thể phù hộ cho mọi người?)
Cũng may, mặc dù cô ta lúc này mỏi mệt không chịu nổi thì Lý Ngang vẫn một mực chịu đựng cô ta.
Anh ta nói anh ta không ngại việc cô ta đã đính hôn hay có vị hôn phu, còn thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, nói chỉ cần cô ta không cắt đứt quan hệ giữa hai người thì anh ta sẽ vẫn mãi ở bên cạnh cô ta.
Kỷ Hân Hân gần như chỉ biết dựa vào phần ôn nhu này mà vật lộn chống đỡ qua khỏi khoảng thời gian sau đính hôn đầy khắc nghiệt.
Cô ta đi về phía phòng bệnh, trong lòng nghĩ về cuộc gọi video với Lý Ngang hôm qua để góp nhặt dũng khí cho bản thân mình.
Bất luận hiện tại mình là cái dạng gì. . . thì vẫn có người thích mình.
Cô ta không ngừng lặp đi lặp lại những lời này với chính mình, lúc đi đến cửa phòng bệnh mới có dũng khí mở cửa bước vào.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lệ Tiêu Hành tựa ở đầu giường nhìn về phía cô ta.
Kỷ Hân Hân mặt không thay đổi nhìn chằm chằm Lệ Tiêu Hành.
Lệ Tiêu Hành không thể bước đi, muốn đi lại đều phải dựa vào phương tiện, làn da đã lâu không được tiếp xúc với ánh sáng, nên nhìn có vẻ khá là xanh xao ốm yếu.
Ban đầu, khi vẻ tái nhợt này phối hợp với vẻ ngoài vô hồn, không có sinh khí của anh ta sẽ như một cách tự nhiên hình thành một loại mỹ cảm đặc biệt kỳ dị, ngay cả trong giới giải trí cũng không thể tìm thấy được.
Nhưng sau mấy tuần bị cơn đau ảo giác không rõ nguyên nhân tra tấn, khuôn mặt của anh ta trở nên ngày càng gầy gò hơn trước, màu da từ tái nhợt chuyển thành trắng bệch, đôi mắt đen kịt không còn cao quang, nhìn có hơi rợn người.
Nếu như lúc trước anh ta giống như là một con búp bê tinh xảo, mà người ta rất thích chơi cùng, thì hiện tại anh ta chỉ tựa như là một con búp bê thường xuất hiện trong mấy bộ phim kinh dị.
"Em có chuyện muốn nói với anh." Kỷ Hân Hân tiến lên khẽ nói, trở tay đóng cửa phòng bệnh lại, sau đó vặn khóa trái.
Lệ Tiêu Hành không nói một lời, chỉ đưa tay ra với cô ta, giống như là ra hiệu cho cô ta đi qua.
Kỷ Hân Hân chậm rãi đi về phía anh ta, nhưng không có đưa tay, mà đút hai tay của mình vào trong túi ý định phòng ngự.
Cô ta lại lặp lại một lần nữa: "Em có chuyện muốn nói với anh."
Lệ Tiêu Hành vừa mới uống số thuốc mà bác sĩ kê cho, nhìn anh ta lúc này còn giống một bức tượng vô cảm hơn so với bình thường.
Anh ta giương mắt nhìn chằm chằm Kỷ Hân Hân một hồi, sau đó từ từ cau mày.
Kỷ Hân Hân cắn cắn phần môi trong của mình, dùng sự đau đớn để đánh thức lý trí: "Kỷ Phồn Âm đã kể cho anh câu chuyện kia rồi, đúng không? Em có thể kể cho anh nghe chuyện gì đã xảy ra sau đó."
". . ." Lệ Tiêu Hành lúc này mới giơ tay đặt ở trên giường, anh ta lạnh nhạt nói, "Ngồi xuống nói đi."
Kỷ Hân Hân chần chờ một chút rồi mới ngồi xuống, cô ta hắng giọng: "Một câu chuyện chỉ nghe một phiên bản thì thật không thú vị, em cũng sẽ kể cho anh nghe một chút về phiên bản của em."
. . .
Phạm trợ lý mặc dù đã đi theo Kỷ Hân Hân trở lại phòng bệnh, thế nhưng lúc hai người ở cùng một chỗ, anh ta thường sẽ không đi theo vào.
Cho dù Kỷ Hân Hân đóng cửa lại, Phạm trợ lý cũng không quá để ý, anh ta ở ngoài phòng bệnh, ngồi trên ghế bắt đầu đọc báo.
―― Công việc của Lệ Tiêu Hành đã giao cho Lệ Minh Nguyệt, những công việc khác mà Phạm trợ lý vốn phải xử lý đương nhiên cũng giao cho trợ lý của Lệ Minh Nguyệt.
Cho nên mặc dù phải quan tâm đến thân thể của ông chủ, và liên hệ với bệnh viện, v..v thì Phạm trợ lý vẫn cảm thấy mình như đang được cho nghỉ phép.
Bình thường dựa theo tốc độ đọc của Phạm trợ lý, lúc anh ta đọc đến bản thứ mười hai thì Kỷ Hân Hân sẽ ra khỏi phòng.
Nhưng lúc này đây, Phạm trợ lý mới đọc đến bản thứ tám thì đã nghe thấy trong phòng bệnh truyền đến tiếng đổ vỡ rầm rầm, giống như có người ở bên trong đó đập phá đồ vật.
Phạm trợ lý giật mình một cái, ném tờ báo ra đi về phía phòng bệnh rồi vặn cánh cửa ra, phát hiện nó đã bị khóa trái ở bên trong.
Một giây sau, Kỷ Hân Hân hốt hoảng chạy đến cửa phòng bệnh mở khóa ra, cô ta gắt gao nắm chặt cánh tay Phạm trợ lý muốn đi vào kiểm tra tình huống của Lệ Tiêu Hành, một cái tay khác thì che lấy bụng của mình: "Bụng của tôi, bụng của tôi đau quá ―― "
Phạm trợ lý chần chờ một chút, ngẩng đầu nhìn Lệ Tiêu Hành, phát hiện anh ta đang dựa nghiêng người ở trên giường, nửa người như sắp rơi khỏi mép giường, hai mắt tinh hồng, nhìn chằm chằm Kỷ Hân Hân, nét mặt giống như một giây sau là sẽ có thể giết người.
Phạm trợ lý cảm thấy người trả cho mình khoản tiền lương kếch xù vẫn quan trọng hơn.
Anh ta trở tay đặt Kỷ Hân Hân gần đây không bệnh không đau lên trên cái ghế ở cửa mà anh ta vừa mới ngồi xuống, rồi bước nhanh đi vào trong phòng bệnh đỡ Lệ Tiêu Hành dậy: "Tiên sinh."
Trên trán Lệ Tiêu Hành tràn đầy mồ hôi lạnh, bờ môi không một tia huyết sắc, anh ta nắm chặt cổ tay Phạm trợ lý, gằn từng chữ nói: "Điện thoại."
Đầu tiên, Phạm trợ lý trấn an Lệ Tiêu Hành, sau đó lập tức trở tay móc điện thoại ra từ trong túi âu phục, lễ phép hỏi: "Ngài muốn gọi điện thoại ư? Có phải là gọi cho Kỷ Phồn Âm tiểu thư hay không?"
Lệ Tiêu Hành chậm rãi chớp mắt.
Phạm trợ lý lập tức bấm số của Kỷ Phồn Âm ―― cái số này thậm chí còn được anh ta đặt ở phần quay số nhanh gần đây.
Anh ta nghe thấy tiếng tút tút tút, trong lòng thầm cầu nguyện lần này Kỷ Phồn Âm có thể nhận cuộc gọi này.
Lần tức giận này của Lệ Tiêu Hành rất khác so với những lần tức giận trước, hơn nữa nhìn qua có vẻ cực kỳ nghiêm trọng.
Không biết có phải là lời cầu nguyện của Phạm trợ lý có hiệu lực hay không, mà điện thoại đã thực sự kết nối.
Lúc Kỷ Phồn Âm lười biếng nói "Chào anh", Phạm trợ lý căn bản chưa kịp nghe xong, anh ta mới chỉ nghe nửa âm tiết đầu tiên đã nhanh chóng đưa điện thoại di động của mình cho Lệ Tiêu Hành.
Lệ Tiêu Hành tay run run cầm lấy, nhưng có lẽ là vì bị cảm xúc quấy nhiễu thân thể nên ngón tay vô lực không thể nắm chặt được cái điện thoại.
Phạm trợ lý tay mắt lanh lẹ tóm lấy cái điện thoại của mình, bật loa ngoài lên.
Lệ Tiêu Hành thở hổn hển gọi tên người nghe ở đầu dây bên kia điện thoại: "Kỷ Phồn Âm."
Dù nghe thấy giọng nói khác thường của Lệ Tiêu Hành thì thái độ của Kỷ Phồn Âm vẫn rất là bình tĩnh.
"Xin chào." Cô nói.
"Cô là. . . Kỷ Phồn Âm nào?" Lệ Tiêu Hành vất vả dùng khí lực cả người nặn ra một câu nói.
Phạm trợ lý đỡ Lệ Tiêu Hành, trong lòng suy nghĩ về câu nói kia, càng nghĩ càng thấy quái dị.
―― chẳng lẽ không chỉ có một Kỷ Phồn Âm?
Nhưng Kỷ Phồn Âm lại dường như hiểu được câu nói không đầu không đuôi này, bởi vì cô ta lập tức phì cười.
"Kỷ Hân Hân nói cho anh biết rồi sao? Tôi thật không ngờ. Tôi còn tưởng rằng anh sẽ. . . Thôi, anh cứ coi như không nghe thấy câu này đi."
"Là thật sao?" Lệ Tiêu Hành gần như gằn từng chữ, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một mảng ửng hồng kỳ dị.
"Đúng vậy, không phải tôi đã nói với anh vào ngày đính hôn trước đó rồi sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi, "Anh còn nhớ chứ? Tôi nói, nếu như Kỷ Phồn Âm lúc trước còn ở đây thì có lẽ cô ấy có thể chữa khỏi cái chân của anh."
Phạm trợ lý cũng có thể nghe thấy những lời mà Kỷ Phồn Âm nói lúc này, trái tim Lệ Tiêu Hành nằm ở trong lồng ng.ực phản kháng kịch liệt giống như là muốn nổ tung sau khi nghe thấy Kỷ Phồn Âm nói.
Sau một khắc, bác sĩ và y tá từ ngoài cửa vọt vào.
Phạm trợ lý bị bác sĩ lớn tiếng cưỡng chế rời khỏi cái giường.
Nhưng mà anh ta vừa mới chuyển động thân thể thì Lệ Tiêu Hành vốn đang dồn hết trọng lượng lên trên người anh ta đã bắt đầu ngã lệch ra bên cạnh.
Phạm trợ lý vội vàng đỡ lấy Lệ Tiêu Hành, cho đến khi hai bác sĩ trẻ tuổi đi lên thay anh ta.
Phạm trợ lý lui về phía sau hai bước, trong tay còn cầm điện thoại.
Lệ Tiêu Hành suýt bị ngã cũng chăm chú nhìn vào cái điện thoại.
Các bác sĩ hô to "Co thắt" "Đè bệnh nhân lại ", trong phòng bệnh phút chốc ồn ào náo nhiệt như âm thanh đốt pháo đêm giao thừa.
Phạm trợ lý không chút do dự tắt loa ngoài đi, đưa di động áp vào bên tai của mình: "Chào cô, Kỷ tiểu thư."
"Chào anh, Phạm trợ lý." Giọng nói của Kỷ Phồn Âm lúc này còn mang theo chút ý cười, "Tôi cho anh một đề nghị, hiện tại lập tức đi đến chỗ Kỷ Hân Hân, cô ta sẽ không vô duyên vô cớ đột nhiên lựa chọn nói ra chuyện này với Lệ Tiêu Hành lúc này đâu."
"Câu tiên sinh vừa rồi hỏi cô là có ý gì?" Phạm trợ lý trầm giọng hỏi.
Kỷ Phồn Âm không trả lời vấn đề của anh ta, trực tiếp cúp điện thoại.
Kể từ sau ngày tổ chức lễ đính hôn, Phạm trợ lý đã nhận ra sự thay đổi rõ ràng trong thái độ của Kỷ Phồn Âm.
Nói một cách đơn giản, giống như là. . .
Bên B đột nhiên thay đổi thành bên A.
Lúc trước Kỷ Phồn Âm sẽ không bao giờ không nói một tiếng tạm biệt mà đã tắt điện thoại như thế.
Nhưng mà suy nghĩ một chút thì cuộc điện thoại này là miễn phí, Phạm trợ lý để tay lên ngực tự hỏi, nếu như là anh ta, anh ta cũng sẽ không muốn dành quá nhiều thời gian cho một chuyện miễn phí không đạt được lợi ích gì như này.
Từng phút từng giây của một người làm công đều trân quý biết nhường nào.
Ý niệm này cũng chỉ lóe lên ở trong đầu Phạm trợ lý một chút, sau đó anh ta dựa theo lời mà Kỷ Phồn Âm nói, đi ra ngoài cửa đến chỗ của Kỷ Hân Hân.
Kỷ Hân Hân vẫn còn mang theo khuôn mặt trắng bệch, ôm bụng co quắp ngồi ở trên ghế.
Cũng may đây là bệnh viện.
Trong khoảng thời gian giữa các lần kiểm tra cho Lệ Tiêu Hành, Phạm trợ lý tranh thủ dẫn Kỷ Hân Hân đi tìm bác sĩ chẩn bệnh, sau đó trong lúc chẩn bệnh cho cô ta, liền đứng ở trong góc nhỏ gọi điện thoại cho Lệ Minh Nguyệt.
Mới nói được vài câu, Phạm trợ lý đã nghe thấy bác sĩ bên kia hỏi: "Lần kinh nguyệt cuối cùng là vào lúc nào?"
Phạm trợ lý bỗng nhiên quay đầu lại.
Kỷ Hân Hân cúi thấp đầu nói: "Đã gần hai tháng rồi. . ."
Bác sĩ kiến thức rộng rãi: "Có thể là mang thai, kiểm tra nước tiểu đi."
Phạm trợ lý lập tức nhớ tới câu nói cuối cùng mà Kỷ Phồn Âm vừa mới nói với mình.
Liên hệ tất cả tình huống từ nãy tới giờ thì chỉ còn một ý duy nhất, Kỷ Hân Hân biết rõ mình mang thai, nên mới lựa chọn kí.ch thích Lệ Tiêu Hành vào lúc này!
Lúc Phạm trợ lý không thể tin nhìn Kỷ Hân Hân, một y tá khác lại vội vàng chạy vào cửa: "Phạm tiên sinh, cuối cùng cũng tìm được anh!"
Phạm trợ lý bắt đầu nhức đầu: "Bên phía tiên sinh xảy ra chuyện gì?"
Y tá thở không ra hơi: "Tay của ngài ấy cũng bắt đầu mất đi tri giác rồi!"
Danh Sách Chương: