Cái ngày đính hôn mà Lệ Tiêu Hành và Kỷ Hân Hân tỉ mỉ chọn lựa ra thì thời tiết lại không ủng hộ cho lắm.
Trời tờ mờ sáng đã bắt đầu có mưa phùn tung bay, mặt đất ướt sũng, bầu không khí có chút thê lương, nhưng đến xuống buổi trưa thì đã không thể không bung dù.
Lúc mà Kỷ Phồn Âm và Bạch Trú rời khỏi sảnh yến hội thì bên ngoài, mưa đã rơi lốp bốp.
Bạch Trú nhất thời đi gấp nên không mang dù, hai người đành phải đứng ở dưới mái hiên nói chuyện.
"Đáp án mà cậu muốn nghe sẽ không nghe thấy được ở chỗ của tôi đâu." Thấy Bạch Trú đứng nửa ngày không lên tiếng, Kỷ Phồn Âm mở miệng trước.
"..." Bạch Trú vẫn không lên tiếng.
"Giao dịch của tôi với cậu cũng sắp có thể kết thúc rồi." Kỷ Phồn Âm lại nói tiếp.
"Không được!" Bạch Trú lập tức phản ứng, "Cái cô muốn không phải là ——" cậu ta nói đến đây bỗng nhiên giảm âm lượng xuống, "Không phải là tiền hay sao? Cô muốn bao nhiêu tôi đều có thể cho cô, đừng bao giờ nghĩ đến việc kết thúc giao dịch!"
"Nhưng quyền chủ động giao dịch xưa nay không nằm trong tay cậu, không phải đều là vì đạo đức nghề nghiệp của tôi hay sao?" Kỷ Phồn Âm chậm rãi nói, "Cậu nhìn đi, giao dịch này vốn là một khu vực màu xám, không có tôi, cậu cũng không tìm được vật thay thế, cho nên tất cả quy tắc ban đầu vốn đều là do tôi quyết định."
Mặt khác thì Bạch Trú cũng sắp không còn tiền nữa rồi.
—— Bạch phu nhân nói.
Bạch Trú lại trầm mặc hồi lâu, sau đó mới trầm tiếng hỏi: "... Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"
Kỷ Phồn Âm nghe xong câu hỏi này cảm giác người hỏi cứ như đang muốn khóc, không khỏi tò mò nghiêng đầu nhìn nét mặt của Bạch Trú.
Hốc mắt người trẻ tuổi hiện lên một chút màu đỏ, nhìn giống như là chỉ cần chọc một cái là có thể rơi nước mắt.
"Cậu còn chưa tốt nghiệp đại học, còn có bao nhiêu chuyện để làm." Kỷ Phồn Âm buồn cười nói, "Không phải mọi người còn nói cậu là người thừa kế của Bạch gia hay sao, để tiếp quản sự nghiệp trong nhà, thứ cậu cần phải học còn nhiều lắm."
"Tôi không muốn..." Bạch Trú lầm bầm một câu rồi quay mặt đi, nhẹ nhàng hít mũi một cái, còn nghĩ rằng chỉ cần động tĩnh đủ nhỏ thì sẽ không bị Kỷ Phồn Âm nghe thấy, "Vậy nghĩa là cô đã kiếm đủ tiền rồi hả?"
Kỷ Phồn Âm không trả lời: "Ít nhất là không cần phải làm công việc thế thân này nữa."
Nói thật thì công việc này cũng rất phiền toái.
Kỷ Phồn Âm đã sớm mệt mỏi với việc nuôi cá như vậy rồi, lúc ấy cô chọn công việc này một là vì chưa có con đường làm giàu, hai là tiền kiếm được cũng nhanh.
Huống hồ hiện tại cái biển cá còn đang bị cô quấy đến mức sóng thần chuẩn bị dâng trào, bây giờ nhanh chóng trở ra đương nhiên là hợp lý nhất.
"... Phụ nữ có tiền liền xấu đi." Bạch Trú lại nói thầm.
Kỷ Phồn Âm còn hoài nghi mình nghe lầm: "?"
"Những người khác thì sao?" Bạch Trú tức giận hỏi, "Bọn họ cũng giống như tôi, bị cô khai trừ khỏi danh sách khách hàng rồi ư?"
Kỷ Phồn Âm quay đầu lại nhìn một chút, vừa vặn nhìn thấy Phạm trợ lý đẩy Lệ Tiêu Hành ra, mà hai mắt Lệ Tiêu Hành thì đã một mực khóa chặt lên người cô.
"Hẳn là vậy, " Kỷ Phồn Âm nhướng mày, "Có lẽ nên cùng một chỗ kết thúc hết tất cả."
Bạch Trú cũng quay đầu nhìn lại giống cô, nhíu chặt mày lại: "Anh ta ngốc đến mức suốt thời gian dài như vậy mà cũng không nhận ra ân nhân cứu mạng của mình."
"Cậu có tư cách gì nói anh ta?" Kỷ Phồn Âm khẽ cười, quay đầu lại làm một động tác dừng bước chờ đợi với Lệ Tiêu Hành.
Lệ Tiêu Hành không vui nắm chặt chỗ để tay xe lăn, nhưng vẫn đưa tay ra bảo Phạm trợ lý tạm thời ngừng lại.
Bạch Trú: "..." Bộ dáng như từng bị điều giáo qua, cảm thấy thật là quá quen thuộc.
Bạch Trú nhìn Lệ Tiêu Hành, lại nhìn Kỷ Phồn Âm: "Anh ta cũng là khách hàng của cô. Anh ta cũng coi cô là thế thân?"
Kỷ Phồn Âm không trả lời cậu ta.
Bạch Trú khẽ cắn môi, chọn một vấn đề quan trọng hơn: "Trong lúc cô 'Đóng vai', mỗi một câu nói mà cô nói ra đều là nói dối hay sao?"
"Những câu mà cậu muốn nghe cũng là nói dối." Kỷ Phồn Âm nói.
"Lúc tôi tỏ tình..."
"Người cậu tỏ tình không tồn tại."
"... Cô có hận tôi không?"
"Không cần thiết."
"Vậy lời hứa hàng năm sẽ đi cùng tôi đến Hi Lạp ngắm mặt trời mọc thì sao?"
Kỷ Phồn Âm phì cười: "Lừa gạt cậu đó."
"..."
Kỷ Phồn Âm quay người đi về phía Lệ Tiêu Hành, đi vài bước, đột nhiên lại quay đầu lại nói với Bạch Trú: "Đúng rồi, sinh nhật của tôi và Kỷ Hân Hân không phải cùng một ngày."
Ký ức liên quan tới lần đi Hi Lạp đột nhiên được phát động, Bạch Trú không khỏi mở to hai mắt.
...
Trước khi đi đến cạnh xe lăn của Lệ Tiêu Hành, Kỷ Phồn Âm lại quay đầu lại nhìn Bạch Trú đứng ở cửa ra vào.
Cậu bé ngu ngốc đã ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối, mặt chôn vào trong cánh tay, bả vai run nhè nhẹ, dường như là đang len lén khóc.
Với Bạch phu nhân mà nói, đây đại khái chính là kết cục hài lòng nhất.
Lệ Tiêu Hành mở miệng: "Kỷ Phồn Âm..."
"Chờ một lát, tôi cần phải gọi một cuộc điện thoại." Kỷ Phồn Âm nở nụ cười xin lỗi, cầm điện thoại gọi vào dãy số của Bạch phu nhân.
Phạm trợ lý nhìn sắc mặt sếp mình, lập tức chen vào nói: "Kỷ tiểu thư, trong lúc ngài nghe điện thoại, chúng ta đổi sang một nơi khác an tĩnh nói chuyện, có được không?"
Kỷ Phồn Âm nhìn vị làm công đầu trọc không dễ chọc này, gật gật đầu.
Phạm trợ lý dường như đã quen thuộc hết với toàn bộ địa hình khách sạn lập tức đẩy xe lăn dẫn đường.
Dù cho mấy người đều không mở miệng, Kỷ Phồn Âm cũng có thể nhận thấy được ánh mắt nặng nề của Lệ Tiêu Hành rơi trên người mình, một giây cũng không dời.
Kỷ Phồn Âm bình tĩnh không nhìn Lệ Tiêu Hành, chờ Bạch phu nhân nhận điện thoại liền báo cáo đơn giản với bà ta một phen.
—— hoàn thành công tác, đầu tiên là Bạch Trú biết được mối tình đầu của mình là một người phụ nữ mạo danh kết hôn với người khác, ngay sau đó lại bị một người phụ nữ khác mà cậu thích vứt bỏ, về sau hẳn là mỗi khi gặp được phụ nữ xinh đẹp, cậu sẽ có thái độ cẩn thận đối đãi hơn.
Đây chính là điều mà Bạch phu nhân muốn.
Sau khi nghe xong tổng kết công việc, câu trả lời của Bạch phu nhân cũng không có vẻ gì là hài lòng, mà vẫn còn có ý bất mãn: "Vất vả rồi, nhưng tạm thời đừng kết thúc vội."
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ liền hiểu được, ngôn từ mịt mờ hỏi: “Bên kia còn chưa đạt được kết quả hay sao?"
"Nhanh thôi." Bạch phu nhân nói lập lờ, "Bên phía Bạch Trú, làm phiền cô quan tâm một chút, sau này tôi sẽ đền bù cho cô sau."
Kỷ Phồn Âm suy tư một chút: "Được, đợi thông báo của ngài."
Bạch Trú đã bị đả kích khá là mạnh, cô đồng ý giúp Bạch phu nhân chiếu cố một chút cũng là tiện tay mà thôi, sẽ không quá khó chịu.
Nhiều tiền ít chuyện, khách hàng lớn chỉ có một yêu cầu nhỏ, thôi thì cứ đồng ý vậy.
"Hơn nữa, " Bạch phu nhân dừng lại một hồi rồi mới nói tiếp, "Nó hiện tại thế nào?"
"Rất thương tâm, " Kỷ Phồn Âm thẳng thắn nói cho bà ta biết, "Từ khi quen cậu ta, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ta khóc."
Bạch phu nhân trầm mặc hai giây: "... Thật sao?"
Bà ta cúp điện thoại.
Mỗi lần rơi vào chủ đề nhạy cảm liên quan đến Bạch Trú, phản ứng của bà ta dường như chỉ nằm gọn trong hai chữ này.
Giống như là không biết phải làm như thế nào để biểu đạt tình cảm của mình vậy.
Kỷ Phồn Âm lắc đầu, để điện thoại di động xuống, đồng thời liền nghe thấy giọng nói của Lệ Tiêu Hành: "Cô có vẻ bề bộn nhiều việc?"
"So ra thì vẫn kém anh." Kỷ Phồn Âm cười cười, cô bỏ điện thoại di động vào trong túi áo khoác, "Lệ tiên sinh có việc thì mau nói đi, tôi đột nhiên nhớ ra cá cảnh nhiệt đới trong nhà còn chưa cho ăn."
Ba người lúc này đã đi vào một phòng tiếp khách cỡ nhỏ.
Phạm trợ lý cúi người, im lặng lui ra ngoài.
"Cô mới đúng là cô bé kia, " Lệ Tiêu Hành điều khiển xe lăn, mặt nhìn về phía Kỷ Phồn Âm, anh ta hỏi thẳng vào vấn đề, "Cô vẫn luôn biết, đúng không?"
"Trước đó không lâu tôi mới nhớ ra, nhưng mà không quan trọng." Kỷ Phồn Âm đứng đấy, đối mặt với Lệ Tiêu Hành, thần thái rất nhẹ nhàng, "Đối với anh mà nói chuyện này rất quan trọng sao?"
Lệ Tiêu Hành nắm chặt lan can xe lăn, anh ta nhìn chằm chằm vào con mắt Kỷ Phồn Âm: "Đương nhiên quan trọng. Cô đã sớm biết, vì sao không nói cho tôi biết?"
"Việc này còn phải nói sao?" Kỷ Phồn Âm hỏi lại, nghiêng đầu nói, "A, nói không chừng tôi cũng nhận lầm người khác thành anh đó? Loại chuyện này thường xảy ra mà."
Lệ Tiêu Hành bị cô nói đến mức câm nín, hô hấp trì trệ, hít sâu một hơi xong mới tiếp tục hỏi: "Cô có biết tôi thậm chí còn mơ được nhìn thấy cô hay không?"
"Không đến mức đó đâu." Kỷ Phồn Âm nhún nhún vai, "Nếu như anh thật sự muốn tìm người, thời gian địa điểm và phương hướng điều tra, một cái anh cũng không thiếu. Để tìm được cô gái kia, không phải đối với anh chỉ là một cái chớp mắt thôi hay sao?"
Phàm là người mà Lệ Tiêu Hành muốn tìm, Kỷ Phồn Âm nghĩ, anh ta cũng chỉ cần gọi một chiếc điện thoại tới trại an dưỡng Thanh Hòa là được rồi.
Nhưng Lệ Tiêu Hành lúc nào cũng nhắc đi nhắc lại chuyện năm năm trước mới "trùng phùng" với Kỷ Hân Hân, anh ta có từng để cô bé trước kia ở trong lòng bao giờ không?
"Nhưng mà cái này cũng nói rõ một chuyện, người mà anh yêu chính là Kỷ Hân Hân 'Trùng phùng' với anh về sau." Kỷ Phồn Âm gác tay nhìn Lệ Tiêu Hành, ngờ vực hỏi, "Đây không phải là chuyện tốt hay sao?"
"..."
"Hay nói cách khác, vào thời điểm anh phát hiện ra Kỷ Hân Hân vẫn luôn lừa gạt anh, người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như anh lại cảm thấy phần tình cảm này đã bị dây bẩn, không còn thuần túy như trước, không đáng với sự hy sinh của anh?" Kỷ Phồn Âm lại hỏi.
Trên mặt Lệ Tiêu Hành lộ ra một tia khó chịu và phẫn nộ.
"Đúng rồi, hôm nay tôi không mang tiền mừng tới." Kỷ Phồn Âm thục tay vào túi, thẳng thắn nói, "Tôi cảm thấy việc hai vị có thể gắn bó suốt đời là có công lao của tôi, Lệ tiên sinh đã cho tôi rất nhiều học phí."
"Kỷ Phồn Âm, tôi không cần tiền của cô."
"Tôi biết Lệ tiên sinh luôn luôn khẳng khái. Nhưng mà nếu Lệ tiên sinh đã đạt thành tâm nguyện thì giao dịch của chúng ta cho tới hôm nay cũng đã kết thúc hoàn mỹ." Kỷ Phồn Âm duỗi hai tay ra trước mặt Lệ Tiêu Hành, nhẹ nhàng vỗ vỗ, "Chúc mừng anh, Lệ Tiêu Hành, anh đã tốt nghiệp."
Trong tiếng vỗ tay không nhanh không chậm của cô, sắc mặt Lệ Tiêu Hành từng chút từng chút chìm xuống dưới: "Cô vẫn luôn đùa cợt tôi?"
"Thanh tỉnh đi, Lệ Tiêu Hành, " Kỷ Phồn Âm nhướng mày, "Người nhận lầm chính là anh, người tới cửa cảnh cáo tôi cũng là anh, người tiếp nhận việc tôi dạy học là anh, người đưa ra ý nghĩ cầu hôn cũng là anh. Lúc nào, chuyện gì, là tôi ép anh làm vậy? Hiện tại cuối cùng cũng có thể khóa Kỷ Hân Hân ở trong kim ốc của anh, anh dám nói trong lòng mình không cảm thấy cao hứng sao?"
...
Kỷ Phồn Âm liên tiếp chất vấn khiến cho Lệ Tiêu Hành cắn chặt răng không thốt ra được câu nào.
Anh ta đương nhiên là rất vui vẻ.
Nhưng đó là trước khi biết Kỷ Hân Hân không phải là thiên sứ trước kia của anh ta!
Mà bây giờ, chỉ là một Kỷ Hân Hân bình thường, đã không còn là một thiên sứ hoàn chỉnh.
Nếu như Kỷ Hân Hân đại biểu cho quá trình trưởng thành của anh ta thì Kỷ Phồn Âm lại đại biểu cho tuổi thơ.
Cả hai thứ đó phải ghép cùng một chỗ, mới đúng là hoàn mỹ, là hình tượng tuyệt hảo.
Đúng, chỉ khi nào có thể nắm giữ được cả Kỷ Phồn Âm và Kỷ Hân Hân trong tay thì mới có thể lấp đầy trái tim trống rỗng đang kêu gào không ngừng lúc này của anh ta.
Lệ Tiêu Hành nhẹ nhàng hít một hơi, làm chính mình bình tĩnh trở lại.
Kỷ Phồn Âm thông minh lại giảo hoạt, chỉ có thể chầm chậm mưu toan.
"Tôi biết cô rất cần tiền, Kỷ Phồn Âm." Lệ Tiêu Hành dùng giọng nói bình thản để nói, "Sau khi đính hôn, kết hôn, sinh con, rất nhiều năm sau, tôi và Hân Hân về sau có thể sẽ xảy ra tranh chấp, vì duy trì mối quan hệ này, tôi cần sự trợ giúp của cô. Cô đã giúp tôi nhiều như vậy, không nên keo kiệt phần còn lại."
Chỉ cần có thời gian, Lệ Tiêu Hành cảm thấy mình có thể dần dần nhét Kỷ Phồn Âm vào trong lưới.
Tựa như việc anh bỏ ra thời gian nửa năm cuối cùng cũng bắt được Kỷ Hân Hân vậy.
Sau khi nói xong, Lệ Tiêu Hành mới phát hiện Kỷ Phồn Âm từ trên cao nhìn xuống anh một hồi, trên mặt bắt đầu hiện ra vẻ mặt không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng phì một tiếng cười ra tiếng.
Danh Sách Chương: