Tối hôm đó, Kỷ Phồn Âm thành công mở rộng quan hệ ngoài lề, ở trước mặt Sầm Hướng Dương thì để lại chút mập mờ, còn tiện thể thể hiện rõ sự chán ghét ra với cha mẹ Kỷ gia.
Quan trọng nhất chính là được xem một bộ phim rất đặc sắc.
Kỷ Phồn Âm tâm tình không tệ, trên đường về nhà đã nhanh chóng viết xong đánh giá phim, chỉ cần về nhà trau chuốt thành bản thảo cuối cùng mà thôi.
Lúc xuống xe, hai người phụ tá kia còn kiên trì đưa mắt nhìn cô tiến vào cao ốc rồi mới lái xe rời đi.
Kỷ Phồn Âm tắm rửa một chút, sau đó nhanh chóng sửa bản đánh giá phim, cuối cùng bấm vào xuất bản rồi trực tiếp đi ngủ.
Đồng hồ vừa điểm 11:30.
Nhiệt độ của phim này vốn không thấp, với cả cũng chưa chính thức chiếu lên rạp chiếu phim, nên bài đánh giá phim của Kỷ Phồn Âm vừa ra thì đã lập tức kéo theo một số lượng lớn theo dõi, dần dần bò lên trên hotsearch.
Đánh giá một bộ phim mà không tiết lộ nội dung của bộ phim đó nhưng vẫn có thể làm người đọc say mê thực sự rất là khó, tựa như khi viết một cuốn tiểu thuyết rồi để nó lên được top vậy.
Nhưng bản đánh giá phim của Kỷ Phồn Âm lần nào cũng rất đặc sắc, lại còn mang đến cho người đọc một chút sự hồi hộp, giống như là dựa vào cơ sở bộ phim thực hiện lần sáng tác thứ hai vậy, làm cho người đọc sau khi xem xong vô cùng chờ mong bộ phim.
Vì sức hút của bộ phim này mà doanh thu phòng vé của bộ phim « Phía dưới mặt biển » tối hôm đó của Hạ Thâm trực tiếp tăng mạnh tận mấy ngàn vạn.
Kỷ Phồn Âm là công thần sau màn, ngày hôm sau xem chi tiết trên 【 Cám dỗ trở về nhà 】, toàn thân vui sướng đến mức run lên một cái.
Đến cả yêu cầu phải ăn mặc giống như một tiểu thư của Bạch Trú gửi tới cho cô cũng không khiến cho tâm tình của cô xấu đi chút nào.
Dựa theo yêu cầu của khách hàng, hoàn thành thay đổi trang phục tiểu thư xong, Kỷ Phồn Âm ngâm nga vài câu hát dân gian rồi đi ra ngoài, đến chỗ của Bạch Trú, ngồi lên cái xe máy to đùng, cứng ngắc tiến về công viên trò chơi bắt đầu cuộc hẹn hò.
Có ai mà lại đưa "một tiểu thư" đi trên con xe máy giật bành bạch này không!
Có, có Bạch Trú đây.
Cũng may Kỷ Phồn Âm cũng cân nhắc đến việc phải đi cùng cái tên đầu óc không bình thường này nên đã chọn một cái quần giả váy, còn mang theo một cái áo khoác.
Sau khi đến nơi, Kỷ Phồn Âm cởi mũ bảo hiểm rồi nhảy xuống khỏi xe máy, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc dài của mình bị gió lớn thổi loạn.
Nếu như cái tên não ngắn này hẹn hò với Kỷ Hân Hân cũng như vậy thì chắc chắn sẽ bị kéo vào danh sách đen.
Nhưng cô đương nhiên không thể nói như thế.
Khi Bạch Trú hưng phấn hỏi cô là ở trên xe máy hưởng thụ gió trời có phải rất mát mẻ hay không, Kỷ Phồn Âm chỉ ngượng ngùng gãi gãi gương mặt của mình: "Rất dễ chịu, cũng rất k.ích thích, có mấy lần xuống dốc, chị sợ tới mức muốn ôm lấy eo của em."
Bạch Trú sửng sốt một chút, đôi tai chợt đỏ bừng lên, vuốt vuốt tóc, lấy vé vào cửa ra rồi đi về phía trước: "Đi, vào chơi thôi."
Đi vài bước, cậu ta đột nhiên rất cảnh giác quay đầu lại: "Chờ một chút, chị lấy điện thoại ra tắt máy đi."
Kỷ Phồn Âm nghiêng đầu, đưa điện thoại cho cậu ta.
Bạch Trú đoạt lấy, không chút do dự tắt nguồn, rồi lại xác nhận một chút xem, đúng là đã tắt máy thì mới trả lại cho Kỷ Phồn Âm.
Kỷ Phồn Âm suy nghĩ, có lẽ cú điện thoại đột nhiên lần trước ở trong phòng vẽ của Tống Thì Ngộ đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu ta.
Tắt thì tắt thôi, Tống Thì Ngộ lúc này chắc là còn chưa hết bệnh đâu.
Người nào từng đến công viên trò chơi X này đều biết, nơi này có rất nhiều trò chơi thú vị, nhưng dù có trả bao nhiêu tiền cho vé độc quyền thì ở trong một khu vui chơi lớn như này chơi một ngày cũng vô cùng, vô cùng mệt mỏi.
Huống chi Kỷ Phồn Âm còn mặc một bộ đồ khá là thục nữ, đi một cái giày da, không quá là thoải mái dễ chịu, cũng không dễ dàng để đi lại.
Nhưng lấy tiền làm việc, trước kia Kỷ Phồn Âm quay phim còn gian khổ hơn thế này nhưng cô cũng vượt qua được hết, chỉ là chơi mấy trò chơi trong công viên giải trí thôi mà, căn bản không đáng kể.
Hai người chơi từ buổi sáng đến tận khi màn đêm buông xuống.
Nhưng có một điều làm cho Kỷ Phồn Âm bất ngờ chính là, Bạch Trú còn có chuẩn bị từ trước, thậm chí là rất có kinh nghiệm chơi ở đây.
Cậu ta biết đi như thế nào thì sẽ tiết kiệm thời gian, đi con đường nào không phí công chờ đợi, cũng biết làm sao để lấy được vé nhanh, lợi dụng thời gian vô cùng tối ưu.
Những nơi nổi tiếng rất đông người, Bạch Trú đều có thể dễ dàng dẫn Kỷ Phồn Âm đi vào được hết.
Đối với những người khác thì khả năng này không tính là cái gì, nhưng đối với Bạch Trú từ trước đến nay đều coi bản thân là trung tâm... thì những chuyện này không khác gì là một thần tích.
"Từ khi còn bé, em đã từng rất muốn đến nơi này." Bạch Trú giật mạnh sợi dây treo khinh khí cầu trong tay.
Quả bóng hơi này chia làm hai tầng, tầng bên ngoài là hình tròn trong suốt, tầng bên trong thì là một con chuột màu vàng biểu tượng của công viên giải trí.
"Em cũng có lúc trẻ con như vậy à?" Kỷ Phồn Âm hỏi.
Nội tâm của cô lúc này đang hết sức chăm chú, tự hỏi là quả bóng hơi này chắc là mắc lắm.
"... Ừm, khi đó nơi này vừa mới mở, rất nhiều bạn học đều đi theo cha mẹ tới chơi." Bạch Trú buông thõng mắt nói, "Trở về bọn họ kể lại, ai cũng nói là nơi này rất thú vị, em vô cùng hâm mộ bọn họ."
Kỷ Phồn Âm nhớ lại một chút tư liệu về Bạch Trú.
A, cha mẹ đứa nhỏ này cưới nhau vì lợi ích, ước định với nhau là chỉ cần không có con riêng ở bên ngoài là được, đôi bên không can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của nhau.
Cho nên Bạch Trú không được cha mẹ quan tâm, mà được một đám bảo mẫu vệ sĩ ở trong nhà nuôi lớn.
"Sau này em cũng tự tới đây một chuyến, " Bạch Trú lạnh lùng nói, "Nhưng chẳng thú vị chút nào."
Kỷ Phồn Âm lấy cái khinh khí cầu trong tay cậu ta, nhẹ nhàng buộc lên trên cổ tay thiếu niên: "Hôm nay đi chơi cùng chị cũng không cảm thấy thú vị sao?"
"..." Bạch Trú nhìn sợi dây giữ bóng, rồi lại giương mắt lên nhìn Kỷ Phồn Âm, "... Ở cùng chị gái chỗ nào cũng rất thú vị. Thú vị không phải địa điểm, mà là được ở cùng chị gái."
"Ngoan." Kỷ Phồn Âm cười, nhẹ nhàng sờ lên tóc Bạch Trú, hỏi cậu ta, "Tẹo nữa chúng ta sẽ đi đâu?"
"... Đi xem pháo hoa."
Trước khi trời tối, rất nhiều người tự động nghĩ đến những địa điểm ngắm pháo hoa tốt nhất.
Đài phun nước cách đó không xa có một vị trí rất thích hợp để ngồi xem pháo hoa, cho nên rất nhiều người ngồi đó.
Bạch Trú nhìn thấy người người nhốn nháo cũng không thấy khẩn trương, tiến lên dùng tiền lấy được hai vị trí trống, một cặp đôi yêu nhau nhận tiền của cậu ta rồi liền dắt tay nhau rời đi.
Các đôi tình nhân chung quanh không được nhận số tiền đó bèn nhìn về phía họ bằng ánh mắt hâm mộ.
Nhưng mà hai vị trí thì cũng vẫn khá là nhỏ, một nam một nữ ngồi cùng một chỗ thì mông và đùi chắc chắn đều sẽ đụng nhau.
Kỷ Phồn Âm ngồi xuống sát bên một cô gái, vỗ vỗ vị trí trống bên cạnh mình: "Bạch Trú, ngồi xuống đi."
Bạch Trú do dự một hồi, sau đó cứng đờ người chen vào chỗ trống duy nhất.
Buổi bắn pháo hoa bắt đầu sau một lúc nữa, những người trẻ tuổi ngồi xung quanh đó đều đang ngồi nói chuyện.
Trong đó một nữ sinh õng ẹo nũng nịu với bạn trai: "Chân của em đau quá."
Nam sinh mang theo hai cái túi, vẻ mặt rất bất đắc dĩ: "Đã bảo em đừng đi cái đôi giày này rồi mà."
"Đôi giày này đẹp mà!" Nữ sinh thở phì phò nói, "Hẹn hò đương nhiên phải ăn mặc đẹp một chút rồi!"
Nam sinh không có cách nào nói được, nhấc tay đầu hàng: "Được được được, em đừng động đậy nữa, để anh kiểm tra chân xem nào."
Anh ta nói xong, đứng dậy nửa quỳ xuống, cẩn thận từng li từng tí giúp nữ sinh cởi cái giày da tinh xảo ra, kiểm tra gót chân của cô, làn da trên đó đã bị mài hỏng chảy ra cả máu.
Nam sinh: "..."
Nữ sinh lập tức gào lên tỏ vẻ đáng thương: "Em không ngờ lại bị mài chân đau như vậy... Đau quá Huhuhu."
Nam sinh thở dài, hỏi đám người xa lạ bên cạnh: "Có băng dán cá nhân không?"
Đúng là có người có thật.
Nam sinh nâng bắp chân bạn gái lên đặt ở trên đầu gối của mình, dán băng dán cá nhân lên hai bên gót chân vết thương, sau đó lại đi giày vào cho cô.
Toàn bộ quá trình, động tác cẩn thận từng li từng tí, giống như là đang đối đãi với món đồ mà mình trân quý.
Nữ sinh xấu hổ che mặt: "Nhanh lên, tất cả mọi người đều đang nhìn đó..."
"Biết vậy lần sau đừng đi đôi giày này." Nam sinh vô tình nói.
Kỷ Phồn Âm ở bên cạnh, hai tay chống cằm nhìn đôi tình nhân liếc mắt đưa tình với nhau, không tự giác lộ ra nụ cười từ ái như mẹ hiền.
Nhưng khi cô vừa quay đầu lại, lập tức phát hiện ánh mắt của Bạch Trú không ngờ cũng bị đôi tình nhân kia hấp dẫn.
Mặc dù lúc bị Kỷ Phồn Âm phát hiện, cậu ta đã rất nhanh dời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng cũng chỉ là càng che càng lộ mà thôi.
Kỷ Phồn Âm bèn hỏi: "Làm sao vậy, em cũng muốn à..."
Đúng lúc này, quả pháo hoa đầu tiên vọt lên bầu trời.
Kỷ Phồn Âm không tự giác ngẩng đầu, cùng với tất cả mọi người ngắm nhìn pháo hoa trên không trung, quên đi suy nghĩ vừa mới chợt lóe lên ở trong đầu, nên cũng không có chú ý tới ánh mắt Bạch Trú lại quét về phía mắt cá chân của cô một cái.
Sau khi màn bắn pháo hoa kết thúc, mấy đôi tình nhân chung quanh đều lưu luyến không rời nói với nhau "Lần sau cũng muốn được đi ngắm nữa" "Khi nào đến sinh nhật em chúng ta lại đi nữa nhé" vân vân.
Có lẽ là vì không có yêu cầu gia tăng tình cảm nên Kỷ Phồn Âm cảm thấy hiệu quả của màn bắn pháo hoa này cũng chỉ có như thế, bình thường như mấy câu chuyện thường ngày, xuất sắc nhất có lẽ cũng chỉ có bối cảnh đài phun nước là không tệ.
Ừm, đài phun nước đúng là không tệ, đáng tiếc không mua nổi.
"Cuối cùng là đi xem xe hoa tuần hành à?" Kỷ Phồn Âm hỏi Bạch Trú.
Bạch Trú gật đầu một cái, lại do dự một chút, lắc đầu: "Không, ở chỗ này chờ xe hoa đi qua là được rồi."
Kỷ Phồn Âm cười nhẹ nhàng: "Được."
Xe hoa tuần hành, mọi người đều biết đó là một quá trình dài đằng đẵng, trong đó còn có nhiều câu chuyện cổ tích ẩn giấu vào mà du khách căn bản không nhận ra nổi, nhưng quan trọng nhất vẫn là cái bầu không khí náo nhiệt này.
Hai người đứng ngay ở mép đường nên tầm nhìn cũng rất ổn.
Kỷ Phồn Âm thực sự không cảm thấy hứng thú chút nào với mấy màn biểu diễn tình cảm sến súa như vậy, nhưng đại khái là vì bị bầu không khí xung quanh lây nhiễm, nên lúc đứng ở trong đám người thưởng thức cô cũng cảm thấy thật thú vị.
Vây quanh mỗi chiếc xe hoa, nhân viên công tác biểu diễn khá là tròn vai, mang trên mặt nụ cười xán lạn.
Thậm chí lúc một cỗ xe hoa đi ngang qua, còn khoa trương phủ xuống cơn mưa cánh hoa.
―― Nói đến thì mình và nhân viên trong công viên giải trí cũng là đồng nghiệp. Đều là người bán giấc mơ mà.
Kỷ Phồn Âm hơi thất thần thầm nghĩ.
Cô quay đầu nhìn Bạch Trú một cái, vừa hay phát hiện trên đỉnh đầu đối phương có một cánh hoa vừa mới bị vẩy xuống, nhẹ nhàng giúp cậu ta lấy xuống, nhưng lúc thu hồi cổ tay lại bị Bạch Trú bắt lấy.
Thiếu niên cúi đầu nhìn chăm chú vào mặt cô vài giây đồng hồ, trầm thấp gọi một tiếng "Chị gái" .
Kỷ Phồn Âm trả lời lại cậu ta, nhưng không nghe thấy cậu ta nói gì tiếp.
Đợi khi công viên đóng cửa, theo biển người rời khỏi công viên, Kỷ Phồn Âm quay đầu lại mới thấy, vẻ mặt Bạch Trú lúc này nhìn có chút sầu não uất ức, toàn thân đều tản ra cảm xúc khó chịu, cáu gắt.
Cô đưa tay nhẹ nhàng giật giật cái dây thừng bóng hơi trên cổ tay Bạch Trú xuống: "Trước khi về nhà, em chuẩn bị mang chị đi đâu nữa?"
Bạch Trú cúi đầu nhìn giày của cô: "... Không đi đâu nữa, về nhà."
Cậu ta nói xong, ba chân bốn cẳng chạy về phía bãi đỗ xe.
Kỷ Phồn Âm đi theo phía sau cậu ta, có chút ngờ vực.
Tan tầm sớm mà vẫn có lương đương nhiên là rất tốt, nhưng mà công việc tốt gần đây tới quá thường xuyên cũng làm cho người ta có chút hoang mang rối loạn.
“Không phải người cô thích là Tống Thì Ngộ hay sao?" Bạch Trú đột nhiên dừng bước lên tiếng hỏi, "Vậy còn ở đây diễn kịch với tôi là vì cái gì? Muốn cướp đi tất cả những người thích em gái của cô hay sao?"
Kỷ Phồn Âm dùng ngón tay quấn quấn tóc, không trả lời, bởi vì đang trong thời gian phục vụ, cô không muốn trả lời những câu hỏi ngoài lề.
"Nói đi!"
Kỷ Phồn Âm hỏi cậu ta: "Vậy hôm nay đến đây là ngừng rồi hả?"
Bạch Trú trầm mặt: "Đúng. Có thể trả lời được rồi?"
Kỷ Phồn Âm nhân từ cho cậu ta một câu trả lời mà cậu ta muốn: "Người trẻ tuổi, trong đầu đừng lúc nào cũng nghĩ đến tình tình yêu yêu, tôi chỉ cần tiền mà thôi."
Danh Sách Chương: