• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở lại thế giới của mình, cuộc sống cũng không quá là bận rộn.

Đừng hỏi vì sao, bởi vì Kỷ Phồn Âm trước đó đã sớm rơi vào trạng thái bán nghỉ hưu rồi, một không thiếu tiền hai không thiếu nhàn, cái gì cũng có, nói là dưỡng lão cũng không sai.

Tiếp theo chính là thời gian, thời gian cô đi đến một thế giới khác mất gần một năm, nhưng khi trở về thế giới của mình thì cũng mới chỉ qua mấy ngày, tương đương với việc không có gì xảy ra.

Gần như không ai phát hiện ra cô đã từng lặng lẽ vượt qua hai thế giới.

Nhưng Kỷ Phồn Âm quả thật cảm thấy rất mệt mỏi vì phải đối phó với nhiều người như vậy.

Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất ―― Kỷ Phồn Âm đi đến một thế giới khác trước khi cô gặp phải tai nạn xe cộ, khi tỉnh lại cô đã nằm ở trong bệnh viện.

Cô thậm chí còn tự trách bản thân mình vì sao không hôn mê thêm mấy ngày nữa, như vậy có thể bỏ qua giai đoạn chịu khổ ở bệnh viện.

―― 10 tỷ nhân dân tệ cực cực khổ khổ kiếm như thế mà còn không đủ để hẹn ngày giao hàng hay sao!

Dựa theo kế hoạch ban đầu, Kỷ Phồn Âm đã chuẩn bị là sau khi về nhà cô sẽ xem hết sạch sành sanh tất cả những bộ phim mới ra mắt trong năm nay.

Ai biết bởi vì thời gian bị chậm đi quá nhiều nên cô đã bỏ lỡ mất cơ hội xem phim tuyệt vời này.

Thậm chí bộ phim mà trước đó cô chờ đợi, hiện tại vẫn còn chưa được công chiếu.

Kỷ Phồn Âm đành phải lười biếng nằm ở trong bệnh viện ba ngày, chờ đủ loại kết quả kiểm tra, đến khi có được xác nhận là không nguy hiểm mới được về nhà, dành suốt ba ngày chỉ để chơi game, đến ngày thứ bảy mới dần dần thoát khỏi sự lười biếng, bắt đầu trả lời các cuộc gọi thăm hỏi đến từ bạn bè.

Trước đó, mấy cuộc gọi thăm hỏi như này đều bảo người của Studio chặn lại.

Chỉ vì mấy cuộc xã giao đó tiêu tốn của cô quá nhiều thời gian, còn có những người bạn bè vì quá quan tâm muốn tới cửa để tận mắt nhìn xem cô đã khôi phục được như thế nào, Kỷ Phồn Âm đều cự tuyệt hết.

Đột nhiên có một người gọi điện thoại tới, Kỷ Phồn Âm nhìn ID người gọi, đột nhiên nhận ra cái gì đấy quen thuộc.

Đúng lúc cô đang rất là tin tưởng vào trực giác của mình.

Cho nên Kỷ Phồn Âm vừa nhận điện thoại vừa rất tự nhiên gọi một tiếng "Thẩm Thích" .

Người đối diện cũng rất tự nhiên đáp lại "Ừ" .

Sau đó chính anh ta mới nhận ra có gì đó không ổn, ngay lập tức trầm mặc.

"Thẩm Thích, hả?" Kỷ Phồn Âm nhướng mày lặp lại, "Nghĩ ra bút danh hay như vậy cơ mà, sao không còn nói sớm cho tôi biết thân phận của anh? Chúng ta quen biết nhau vài chục năm, lần đầu tiên tôi biết anh không phải là con người đó."

". . . chờ một chút, tôi có thể giải thích."

"Không cần giải thích, anh là chủng tộc gì hay thân phận gì cũng không quan trọng, tôi chỉ cần biết anh là bạn của tôi là được." Kỷ Phồn Âm ngắt lời anh ta, "Nhưng mà vừa hay, tôi đang muốn hỏi một chút chuyện ở thế giới bên kia, anh có thể trả lời tôi không?"

"Nếu là cô hỏi thì đương nhiên có thể."

Thứ đầu tiên Kỷ Phồn Âm nghĩ đến chính là: "Kỷ Phồn Âm kia chắc là sẽ không sao chứ?"

"Cô ấy có thể gặp phải chuyện gì?" Thẩm Thích nghiêm trang hỏi.

"Với cái tính cách đáng thương đó, nói không chừng lại phải chịu thua thiệt nữa." Kỷ Phồn Âm thực sự lo lắng cho cái người kia.

Cho dù cô đã thanh trừ hết mọi chướng ngại vật trên đường đi cho cô ấy, nhưng "Kỷ Phồn Âm vẫn sống trong cái thế giới EQ IQ thấp đến đáng thương đó", nếu như bản thân cô ấy không trở nên mạnh hơn thì cuối cùng rất có thể sẽ giẫm lên vết xe đổ.

"Cô ấy rất tốt, " Thẩm Thích dừng một chút, “Không phải cô đã sắp xếp xong xuôi hết đường lui cho cô ấy rồi sao?"

Kỷ Phồn Âm cúi đầu tính một cái.

Có Trình Lâm, có Lệ Minh Nguyệt, còn có Chương Ngưng, ba người này đều không dễ gây sự; tiền mà cô kiếm được cũng đều để lại cho cô ấy, chắc là không có vấn đề gì đâu.

"Cũng có một chuyện..."

Thẩm Thích đột nhiên nói ra bốn chữ, sau đó lại dừng lại.

"Chuyện gì?" Kỷ Phồn Âm lười biếng hỏi lại.

"Không có gì." Thẩm Thích càng che càng lộ, anh ta không giỏi nói dối lắm, "Nếu như... Qua mấy tháng nữa, cô sẽ biết."

Kỷ Phồn Âm lười hỏi lại anh ta, ồ một tiếng rồi liền cúp điện thoại.

Trải qua cái thế giới toàn mấy kẻ điên kia, để quay trở lại với cuộc sống an nhàn dưỡng lão như hiện tại, cô cảm thấy động lực của mình đang ngày càng ít đi, giống như là đã mất đi lượng vận động của cả năm trời.

Kỷ Phồn Âm ngã xuống ghế sô pha, cầm điện thoại lên đọc manga.

Cô thỉnh thoảng cũng hay nghĩ về câu chuyện ở một thế giới khác.

Nhưng người nên chia tay cũng đã chia tay rồi, cho dù có tiếc nuối thì cũng chỉ là một chút mà thôi.

Dù sao đó cũng là một chuyến đi ngoài ý muốn giữa hai thế giới.

...

Thẩm Thích nói "Qua mấy tháng", nhưng chỉ trong ngày hôm đó, Kỷ Phồn Âm đã ném chuyện đó ra sau đầu.

Sau gần nửa năm trôi sau, Kỷ Phồn Âm mới hiểu rõ lời mà anh ta muốn nói ngày hôm đó là có ý gì.

Ngày đó trợ lý của Kỷ Phồn Âm đến đưa cho cô ấy nguyên liệu nấu ăn, cũng giống như mọi lần trước đây, còn mang thêm một rương quà từ những người mê điện ảnh tặng cho cô.

Không phải quà nào Kỷ Phồn Âm cũng nhận.

Đầu tiên, những thứ cực kỳ đắt tiền cô sẽ không nhận. Ngoài ra còn có chi phiếu, đồng hồ, đồ trang sức hay các sản phẩm kỹ thuật số, những thứ này đều không nhận.

Tiếp theo, đồ ăn đồ uống tự làm cũng không nhận. Ngành giải trí tốt xấu lẫn lộn, mấy chuyện hãm hại sau lưng các minh tinh ca sĩ diễn viên không phải là khó gặp.

Sau đó là những thứ mang tính nguy hiểm, làm cho người ta khó chịu cũng đều không nhận. Cái này phụ thuộc vào người của Studio, sau khi nhận được, bọn họ sẽ tiến hành sàng chọn.

Sau nhiều vòng lựa chọn, cuối cùng những bức thư đến được tay Kỷ Phồn Âm đại đa số đều là những thứ đã được mở ra và kiểm tra.

Cứ qua một khoảng thời gian, Studio sẽ sắp xếp lại những thứ này, cho vào cái rương gửi đến nhà Kỷ Phồn Âm.

Trợ lý vô cùng thuần thục phân loại nguyên liệu nấu ăn để vào trong tủ lạnh của cô, Kỷ Phồn Âm dựa vào cái ghế ở phía ngoài phòng bếp, tiện tay lấy từ trong rương ra một phong thư.

Phong thư có màu trắng, đơn giản, gọn gàng, phía trên viết tên Kỷ Phồn Âm, dòng chữ ở phía trùng hợp bị ngón tay Kỷ Phồn Âm che lại.

Cô thờ ơ dời ngón tay, trông thấy ở đó viết ba chữ "Trần Vân Thịnh", động tác lập tức khựng lại.

... Nhưng đây cũng không phải là một cái tên vô cùng đặc biệt, ở trên mạng tìm kiếm một chút ít nhất cũng ra được mấy trăm người.

Qua hai giây, Kỷ Phồn Âm mới cho tay qua lỗ hỏng, lấy bức thư ra ngoài.

Mở đầu bức thư viết đúng quy củ, "Cô Kỷ Phồn Âm ", sau đó giải thích rằng mình là fan hâm mộ mới của cô, cho nên gần đây đã xem hết tất cả các các bộ phim của cô, sau khi xem xét kỹ càng đã phải xài rất nhiều công phu mới viết xong được bức thư cảm tưởng này.

Từ ngữ có vẻ khá là tinh vi, không hề giống giọng điệu của một người trẻ tuổi.

Nhưng ở đoạn cuối cùng viết tính danh, lại khá là trẻ con vẽ lên một thứ gì đó tròn tròn.

"Chị cất đi, ba ngày sau em lại tới, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em." Trợ lý sinh hoạt mới tốt nghiệp được mấy năm tới báo cáo, toàn thân tràn đầy khí thế, nghe giọng nói liền biết là thanh niên.

Kỷ Phồn Âm vẫn còn đang đọc lá thư này, cô nhẹ nhàng v.uốt ve một góc của lá thư, đột nhiên hỏi: "Có phải đã lâu rồi tôi chưa tổ chức fan meeting đúng không?"

"Ây..." Trợ lý sinh hoạt kẹt một chút, "Hình như là đúng vậy. Không phải chị nói hiện tại chị rất lười nên xử lý trên Cloud là được rồi sao? Hiện tại đột nhiên muốn làm à? Phản ứng chắc chắn là sẽ cực kỳ nhiệt liệt! Chị định chọn người như thế nào? Ngẫu nhiên chọn à?"

"Tùy cho các cậu làm." Kỷ Phồn Âm cười ngẩng đầu, gấp tờ giấy viết thư lại rồi kẹp ở giữa hai ngón tay, "Nhưng tôi muốn có một chỗ ngồi ở hộp đen."

"... A?"

Lý do Studio không tổ chức fan meeting cho Kỷ Phồn Âm, không vì nguyên nhân ở studio, cũng không phải thiếu tiền càng không phải thiếu người, mà là vì Kỷ Phồn Âm lười.

Lúc này cô đột nhiên mở miệng, mọi người ở Studio mừng rỡ như điên, hoả tốc gửi thông báo đến cho các fan, đề phòng cô lại đột nhiên đổi ý.

Tổng cộng chỉ có năm mươi vị trí, chỉ có bốn mươi chín người được lựa chọn ngẫu nhiên, còn lại một người là người được Kỷ Phồn Âm đặt trước vị trí ngồi ở hộp đen.

"Đại đạo năm mươi, Thiên Diễn bốn mươi chín, người độn thứ nhất." Có người thâm trầm nói, "Các đồng chí, tôi cảm thấy cái hộp đen này rất là bí ẩn."

"Chuyên này còn cần cậu nói à? Chắc chắn là có bí ẩn ở trong đó.”

"Cậu lại nói nhảm gì nữa vậy..."

"Tôi đã đọc qua tài liệu mà người đàn ông tên là Trần Vân Thịnh này gửi đến rồi, nhìn có vẻ như cũng chỉ là một chàng trai bình thường."

"... Cậu đừng có ghen tỵ mà bảo anh ta là bình thường, ngoại hình đó có thể xuất đạo trên màn ảnh rồi đó."

"Trước kia cũng chưa từng nghe qua người này... Hình như không phải là họ hàng của chị Âm?"

... Thế là, vào ngày hội gặp mặt chính thức được cử hành, nhân viên công tác cũng không nhịn được mà đứng ở cổng nhìn quanh, người người đều muốn mau sớm nhìn xem cái người tên "Trần Vân Thịnh" kia rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Ngay cả những người ở phía sau hậu trường cũng rất là ngứa ngáy, nhưng mà họ đã tìm được một con đường điều tra khác.

Đối mặt với thắc mắc của mọi người, Kỷ Phồn Âm bình tĩnh trả lời: "Cậu ấy viết thư rất hay, là một người nghiêm túc mê điện ảnh, còn khen ngợi khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu nên tôi cho cậu ấy một xuất sẵn trên hộp đen, không được sao?"

"... Được, đương nhiên là được, chị là lớn nhất, chị nói cái gì chính là cái đó..."

Buổi gặp gỡ hoàn toàn mang tính chất vui chơi, Kỷ Phồn Âm cũng không tốn quá nhiều công sức để chuẩn bị trang phục, cô mặc một chiếc áo len dệt kim rộng rãi thêm một cái quần jean đi ra từ hậu trường.

Người giữ vị trí chủ trì chạy đuổi theo cô ở phía sau, vội vàng kêu lên: "Chị Âm, xin chờ một chút, còn chưa tới thời gian mà! Hơn nữa chị phải để cho em đi lên nói trước chứ!"

Kỷ Phồn Âm rời khỏi phòng chuẩn bị, nhìn đám người hâm mộ ngồi ở trên băng ghế nhỏ ở phía xa xa, tất cả đều đang rất là hưng phấn và thấp thỏm.

"A, chị Âm, chị đang tìm cái người tên tiểu Trần kia sao? Cậu ấy đang ngồi ở... Để em xem sơ đồ chỗ ngồi." Người chủ trì bắt đầu lật tấm thẻ trong tay mình.

"Không cần, " Kỷ Phồn Âm phì cười, "Tôi nhìn thấy cậu ta rồi."

Hơn nửa năm không gặp, người trẻ tuổi có dáng người như nhánh cây trúc thon dài ngồi ở bên trong đám người, trên thân là một cái áo hoodie màu đen.

Cậu lặng yên ngồi, mặc dù buông thõng hai mắt, nhưng lờ mờ vẫn có thể trông thấy má trái viết "lạnh", má phải viết "lùng" .

Ngay sau đó, những người hâm mộ gần phòng chuẩn bị nhất đã phát hiện ra bóng người Kỷ Phồn Âm đang đứng ở chỗ tối, lập tức phấn khích không chịu nổi hét lên: "A a a chị ấy ra rồi!"

Lần này, toàn trường đều cuồng nhiệt dời ánh mắt qua đó.

Trần Vân Thịnh cũng không bất ngờ lắm.

Vẻ trầm tĩnh trong đồng tử của người thanh niên khẽ lay động, giống như là một hòn đá nhỏ bị ném vào giếng cổ, bắn ra đám bọt nước chờ mong.

Vẻ ngoài của Kỷ Phồn Âm và đôi song sinh Kỷ gia không giống nhau.

Vẻ ngoài của Trần Vân Thịnh thì không có thay đổi, vẫn là khuôn mặt lúc trước, chỉ có thần thái và khí thế có hơi khác trước.

Tựa như là... trầm tĩnh hơn chút?

Lúc Kỷ Phồn Âm nghĩ đến những thứ này, ánh mắt cô chỉ khẽ quét qua trên thân Trần Vân Thịnh, sau đó cô giơ tay lên, cười và lên tiếng chào hỏi mọi người, khiến một loạt tiếng la hét lại vang lên..

Bởi vì buổi gặp mặt có quy mô rất nhỏ, dưới đài chỉ có mấy chục người mà thôi, cũng đã qua hết mấy vòng kiểm tra an ninh nên bầu không khí khá là thoải mái, vui vẻ, Kỷ Phồn Âm bắt đầu giao lưu với mọi người.

Đến phiên Trần Vân Thịnh, cậu cầm microphone lên do dự một chút mới hỏi: "Người hâm mộ điện ảnh là fan của cô... đều gọi cô là chị sao?"

Đột nhiên, trong hiện trường lập tức vang lên một tiếng cười thiện ý.

"Cậu cũng có thể gọi như vậy." Kỷ Phồn Âm cười nhìn cậu.

Trần Vân Thịnh cũng nhìn Kỷ Phồn Âm, qua hai giây cũng cười, sau đó bên cạnh gò má hiện ra một cái lúm đồng tiền nhỏ: "Ừm, chị."

Kỷ Phồn Âm nghe thấy một nhân viên công tác ở bên cạnh “a” lên một tiếng giống như là sợ hãi lắm, sau đó xì xào bàn tán: "Hoá ra cậu ta cũng biết cười!"

Khi buổi gặp mặt kết thúc, còn có khâu xếp hàng kí tên.

Trần Vân Thịnh lề mà lề mề đứng ở vị trí phía sau cùng, để những người khác vượt lên trước mặt cậu.

Kỷ Phồn Âm giả vờ như không nhìn thấy, cầm bút lên ký tên từng người một, mỗi người đều cẩn thận hỏi qua tính danh và sở thích xong rồi mới kí, cứ như vậy chậm rãi ký xong bốn mươi chín người.

Nhưng khi Trần Vân Thịnh đi lên, Kỷ Phồn Âm liền nhận được cái đĩa Blu-ray trên tay cậu, kí tên của mình lên trên rồi trả lại, nhìn khá là qua loa.

Trần Vân Thịnh hơi buồn bã nhận cái đĩa lại, đang muốn mở miệng, Kỷ Phồn Âm đã trở tay giữ lấy cổ tay của cậu.

"Buổi gặp mặt kết thúc, hiện tại là thời gian riêng tư." Kỷ Phồn Âm cười nháy mắt với cậu, "Muốn ăn kem không?"

Người đại diện: "... Chị, bà chủ của em ơi, em xin chị đó, chị còn ra ngoài ăn kem, chị muốn bị bao nhiêu người bắt gặp vậy hả?"

Kỷ Phồn Âm xin trợ lý sinh hoạt một cái khẩu trang, sau đó cởi chiếc mũ lưỡi trai của cô ta ra đội lên đầu mình, rất thoải mái nói: "Muốn chụp thì cứ chụp."

Người đại diện: "... ? Chị chờ một chút, chị có ý gì? Sếp ơi? Này?"

Kỷ Phồn Âm không trả lời cô ta, vội vàng kéo Trần Vân Thịnh rồi chạy nhanh đi như một cơn gió.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK