Kỷ Phồn Âm cảm thấy Tống Thì Ngộ sắp cháy khét luôn rồi.
Tống Thì Ngộ thường ở căn hộ rộng lớn cách gần công ty mà anh ta tự tay thành lập, Kỷ Phồn Âm dựa theo mã số mà anh ta cho mở cửa đi vào, lúc vào cũng không bị ai trở ngại. Chỉ là đêm hôm khuya khoắt, căn phòng còn không có một chút ánh đèn, trống trải tĩnh mịch có hơi rợn người.
Cửa vừa mở ra, đèn cảm ứng bên chân lập tức phát sáng.
Kỷ Phồn Âm cúi đầu xuống liền nhìn thấy hai con thằn lằn nuôi nằm ở không xa cửa vào: "..."
A, đúng rồi, Tống Thì Ngộ còn nuôi thằn lằn, không hổ là một tên máu lạnh xấu bụng.
Kỷ Phồn Âm dừng lại trước hộp ổn định nhiệt độ nuôi hai con thằn lằn, mặc kệ Tống Thì Ngộ sốt hừng hực nằm kia, trước tiên cho hai con thạch sùng khuôn mặt xấu xí này ăn cái đã.
Cô nhớ hai con thằn lằn này là loại huyết thống cao quý, giá cả cũng không hề rẻ.
Không nên để chết đói.
Tống Thì Ngộ không ăn một buổi thì cũng không đói chết, nhưng thằn lằn thì chưa chắc.
Cho thằn lằn ăn xong, Kỷ Phồn Âm mới chậm rãi bật đèn phòng khách lên, phân biệt cách cục bên trong.
Nói thật, Kỷ Phồn Âm đã từng tới chỗ ở này của Tống Thì Ngộ rồi.
Hoặc phải nói đúng hơn là..."Kỷ Phồn Âm" tới rồi.
Dù sao thì trước khi Kỷ Phồn Âm đến, "Kỷ Phồn Âm" cũng đã có một khoảng thời gian ở cạnh làm người thế thân cho Tống Thì Ngộ.
Hai người mặc dù cũng thỉnh thoảng sẽ gặp mặt ở chỗ này, nhưng cũng không nói chuyện gì nhiều, càng không tiếp xúc tứ chi.
"Kỷ Phồn Âm" với Tống Thì Ngộ mà nói chỉ giống như một bức họa sống, chỉ thế thôi.
Tống Thì Ngộ chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, cô liền vội vã đi tới địa điểm mà anh ta nói; Tống Thì Ngộ phất phất tay, cô liền ảm đạm rời đi, không chiếm được bất cứ thứ gì.
Nhưng mà chính Kỷ Phồn Âm thì đúng là lần đầu tiên đi vào đây, cô chậm rãi vòng quanh phòng khách một vòng tiến hành quan sát.
Trên cái bàn chính giữa phòng khách bày biện tán loạn đủ thứ từ dược vật, đến đồ ăn, đồ ăn chỉ ăn mấy miếng, thuốc thì uống không ít.
Nhưng dường như Tống Thì Ngộ không biết "Thuốc cùng loại thì không được uống cùng lúc" hay sao, bốn loại thuốc đều có vẻ tiêu hao.
Kỷ Phồn Âm cầm tờ đơn thuốc lên nhìn thoáng qua, nhíu mày, quay người, căn cứ vào ký ức trong đầu tìm được phòng ngủ của Tống Thì Ngộ.
Cô đứng ở cổng nghe động tĩnh một lát rồi mới đẩy cửa đi vào, bên trong tối đen như mực, ánh đèn chiếu ở hành lang không thể nào đến được bên giường.
Nhưng bóng người nằm ở trên giường kia thì lại hơi co cụm lại.
Kỷ Phồn Âm rất là dứt khoát mở đèn phòng Tống Thì Ngộ lên, đi qua, từ trên cao nhìn xuống anh ta.
Tống đại thiếu ngày bình thường ôn nhuận như ngọc, con mắt đen như mực, hiện tại bị sốt, mái tóc đầy mồ hôi ẩm ướt dính lên trên mặt, hai gò má phiếm hồng, hai mắt mê ly, dáng vẻ như một đứa nhóc đáng thương.
"Kỷ Phồn Âm?" Anh thì thầm gọi tên cô, không ngờ còn gọi đúng.
Kỷ Phồn Âm đưa tay sờ lên cái trán nóng hổi của Tống Thì Ngộ trước, sau đó nhíu mày.
Chắc bị sốt choáng váng rồi, có lẽ vì đang không tỉnh táo nên anh ta mới nhận được ra cô.
Bởi vì cân nhắc đến việc trong nhà Tống Thì Ngộ khả năng sẽ không có đồ dự phòng khi bị bệnh nên lúc xuống xe, Kỷ Phồn Âm đã đi đến tiệm thuốc một chuyến mua vài thứ, vừa vặn dùng cho Tống Thì Ngộ luôn.
Nhiệt kế đương nhiên là không thể nào mua cái loại đo tai hay đo trán được, Kỷ Phồn Âm chỉ mua cho Tống Thì Ngộ một cái nhiệt kế thủy ngân đáng giá năm tệ.
Nhưng mà cô rất có lương tâm, dùng rượu sát trùng khử độc xong mới dỗ dành Tống Thì Ngộ ngậm vào, sau đó liền ra bên giường ngồi đợi năm phút. Hết năm phút lại rút nhiệt kế khỏi miệng Tống Thì Ngộ, nhắc nhở: "Há mồm, đừng cắn."
Tống Thì Ngộ ngoan ngoãn nghe lời, ngoan ngoãn đến mức cô có hơi rùng mình.
Kỷ Phồn Âm cúi đầu xem xét nhiệt độ bên trong nhiệt kế, nhìn đi nhìn lại xác nhận hai lần: 39.5℃.
Nhiệt độ này rõ ràng đã nằm trong phạm vi sốt cao rồi.
Kỷ Phồn Âm lắc lắc nhiệt kế: "Anh nên đi đến bệnh viện thôi."
Tống Thì Ngộ lắc đầu: "Không đi."
"Vậy thì thôi." Kỷ Phồn Âm nói thầm, lấy ra một cái miếng dán hạ sốt vừa mới mua ra dán lên trên trán Tống Thì Ngộ.
Cô thưởng thức hiệu quả của nó, thậm chí còn muốn chụp lại ảnh lưu niệm.
Đối với Tống Thì Ngộ mà nói, tình cảnh lúc này hoàn toàn có thể coi như là lịch sử đen.
"Kỷ Phồn Âm." Tống Thì Ngộ lại gọi.
"Chị của em không ở đây, Thì Ngộ, anh bị sốt cao như vậy, lại còn nhận nhầm em thành chị nữa, em sẽ tức giận đó." Kỷ Phồn Âm vừa ôn nhu trả lời anh ta, vừa cúi đầu nghiên cứu liều lượng thuốc hạ sốt trong tay.
"Kỷ Phồn Âm, cô sẽ không quan tâm người bên ngoài giống như tôi, có đúng không?" Tống Thì Ngộ làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục cố chấp hỏi.
Kỷ Phồn Âm nhìn anh ta một cái, không biết anh ta hỏi vậy là có ý gì.
Cô nghĩ nghĩ một lát, rồi mới phản ứng được. A, có lẽ chính là "Cái tôi bỏ, cũng tuyệt đối không thể để cho người khác nhặt đi" .
Thế là Kỷ Phồn Âm dùng ngữ khí của Kỷ Hân Hân hỏi lại anh ta: "Từ lúc nào mà quan hệ của anh và chị em trở nên tốt như vậy thế? Em nhớ trước kia hai người gần như không nói với nhau một câu nào mà?"
Tống Thì Ngộ trầm mặc một lát.
Lúc này suy nghĩ đối với anh ta dường như hơi phí sức, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Hôm nay tôi không muốn Kỷ Hân Hân, chỉ muốn Kỷ Phồn Âm thôi."
Động tác trên tay Kỷ Phồn Âm dừng lại.
Như vậy thì không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
"Chị gái không muốn ở cùng anh đâu, " Cô nhẹ nhàng nói, lấy hai viên thuốc hạ sốt ra, mở chai nước đổ nước ra cốc, "Hiện tại người chăm sóc anh chỉ có Kỷ Hân Hân."
"Vì sao?" Tống Thì Ngộ nhất quyết muốn hỏi đến cùng.
Kỷ Phồn Âm đưa nước cho anh ta: "Anh uống thuốc trước đi."
Tống Thì Ngộ không nói hai lời, nuốt hai viên thuốc con nhộng vào mồm, con mắt vẫn mở trừng trừng nhìn Kỷ Phồn Âm, chờ đợi câu trả lời của cô.
Kỷ Phồn Âm vặn chặt nắp chai nước, nở nụ cười: "Vậy em chỉ nói cho một mình anh thôi nhé, bởi vì đây là một bí mật."
Tống Thì Ngộ gật đầu.
"――Bởi vì chị em đã không còn thích Tống Thì Ngộ nữa rồi." Kỷ Phồn Âm nói.
Tống Thì Ngộ gần như phản bác ngay sau khi cô vừa dứt lời: "Gạt người."
"Đương nhiên không phải rồi." Kỷ Phồn Âm hơi tựa người lên tủ đầu giường, cười như không cười nhìn Tống Thì Ngộ, "Đây chính là ‘em’ chính miệng nói cho anh đó."
Tống Thì Ngộ trừng mắt nhìn cô không nói lời nào, giống như đang muốn tìm từ phản bác.
Kỷ Phồn Âm nghĩ, sau khi Tống Thì Ngộ hạ sốt mà nhớ ra cuộc đối thoại tối này thì sẽ thú vị thế nào nhỉ.
Cô cười, nhìn thoáng qua thời gian.
Sắp đến giờ phải trả gấp bốn lần rồi, quy ra số tiền mà Tống Thì Ngộ vừa mới mơ mơ màng màng gửi đi... Có lẽ còn khoảng bốn mươi phút nữa.
"Thay quần áo đi, có được hay không?" Kỷ Phồn Âm xoay người, kiên nhẫn dỗ Tống Thì Ngộ, "Như vậy đi ngủ sẽ không thoải mái."
Tống Thì Ngộ ngoan ngoãn nghe lời, mặc dù động tác rất chậm, nhưng vẫn cởi cái áo trên người ra.
Kỷ Phồn Âm mở tủ quần áo của anh ta muốn tìm một bộ áo ngủ khác, kết quả liến nhìn thấy một cái vòng tay bị ném vào trong góc.
So sánh với cái tủ quần áo ngăn nắp xinh đẹp này của Tống Thì Ngộ thì cái vòng tay này nhìn có dấu hiệu tàn phá, phía trên có không ít vết cắt thô lệ, giống như bị cái gì đó thô ráp, hung hăng ma sát qua, thậm chí toàn bộ vòng tay đều hơi biến hình.
Kỷ Phồn Âm chăm chú nhìn một lúc mới nhận ra được đó là "Quà sinh nhật" mà ngày đó cô tặng cho Tống Thì Ngộ nhân dịp sinh nhật.
Xem ra Tống Thì Ngộ không hề yêu quý nó, còn đập phá nó thành như vậy.
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, giơ tay lên nhét vòng tay vào trong túi.
Dù sao Tống Thì Ngộ cũng không muốn, dù sao cũng không phải tiền của Tống Thì Ngộ, cô chỉ thu lại phế vật mà thôi.
Nói không chừng còn có người mua lại.
Cô tiện tay tìm một cái áo ngủ ra ngoài cho Tống Thì Ngộ thay, đang chuẩn bị đi đến phòng bếp, Tống Thì Ngộ ở phía sau đột nhiên gọi cô lại: "Cô đi đâu?"
"Đồ ăn ở trên bàn thì không ăn đến, anh không đói bụng sao?" Kỷ Phồn Âm quay đầu hỏi anh ta.
"... Cô định nấu cơm cho tôi?"
Tống Thì Ngộ hỏi xong, Kỷ Phồn Âm liền suy tư một chút.
Kỷ Hân Hân đúng là biết nấu ăn, chỉ là không tinh thông được như cô.
Nhưng cũng không có vấn đề.
Thăm bệnh ―― hỏi han ân cần ―― làm cơm cho bệnh nhân, là một quá trình chuẩn chỉ đúng không?
Kỷ Phồn Âm ngờ vực: "Đúng vậy. Anh không tín nhiệm tay nghề của em sao?"
"... Không phải." Tống Thì Ngộ dừng một chút, ngập ngừng mở miệng hỏi, "Làm xong, cô còn trở về không?"
"Đương nhiên là có." Kỷ Phồn Âm lừa anh ta.
Tống Thì Ngộ thỏa mãn nằm lại giường.
Kỷ Phồn Âm đi vào phòng bếp, lục tung tủ lạnh, cuối cùng cũng nấu được một nồi cháo trứng gà.
Sau khi mùi cháo thơm từ nồi đất bay ra, thời gian phục vụ Tống Thì Ngộ cũng đã sử dụng hết.
Trong phòng, Tống Thì Ngộ bị dược hiệu ảnh hưởng nên đã ngủ say rồi.
Kỷ Phồn Âm bật nồi đất sang hình thức giữ ấm, cô cũng không muốn món cháo cô khổ cực nấu xong lại thành cháo lạnh không thể ăn. Cuối cùng, thấy thời gian còn một phút nữa mới hết, thế là lại quay về phòng của Tống Thì Ngộ, chuẩn bị phần thuốc tiếp theo cho anh ta uống, phòng Tống Thì Ngộ lại uống nhầm rồi lại chóng mặt.
Sau đó cô liền tiêu sái rời khỏi nhà Tống Thì Ngộ.
―― Làm xong, cô còn trở về không?
―― Đương nhiên. Là không rồi.
Trong mộng... A không phải, lúc phục vụ, mấy lời nói ra, một chữ cũng không thể tin nha.
...
Tống Thì Ngộ ngủ đến sáu giờ sáng thì tỉnh lại, ngoài cửa sổ, trời đã tảng sáng, trong phòng không có một ai, chỉ có đèn ngủ sáng và mấy viên thuốc trên tủ đầu giường nhắc nhở anh đúng là vừa rồi có người đến thăm anh.
Đại khái là vì cuối cùng cũng uống thuốc chính xác nên Tống Thì Ngộ cảm giác mình đã thanh tỉnh hơn nhiều so với hôm qua rồi.
Anh đè lên cái trán vẫn còn đau như cũ, thăm dò gọi một tiếng: "Kỷ Phồn Âm?"
Gian ngoài im ắng, không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tống Thì Ngộ ngồi dậy, kéo tờ ghi chép trên tủ đầu giường xuống nhìn thoáng qua, phía trên nhắc nhở anh buổi sáng nhớ phải ăn cơm uống thuốc; mặt khác còn đặt một cái nhiệt kế, bảo anh nhớ là sau khi thức dậy phải đo nhiệt độ cơ thể xem xem có giảm xuống hay không.
Đó là bút tích của Kỷ Hân Hân, thậm chí chữ kí tên cũng là Kỷ Hân Hân.
Tống Thì Ngộ nhìn tờ ghi chép mấy lần, cau mày mở cửa phòng ngủ.
Đi vài bước, anh lại trở về cho nhiệt kế vào trong miệng, sau đó mới đi ra bên ngoài.
Cửa phòng ngủ chính mới kéo một phát, mùi đồ ăn thơm phức vốn dĩ bị ngăn cách liền nhẹ nhàng đi vào.
Dù trước đó cảm thấy mình không muốn ăn gì hết, thì lúc này bụng của Tống Thì Ngộ cũng kêu lên “ọt ọt” một tiếng.
Anh ngậm miệng đi về phòng bếp.
Trong phòng bếp cũng không có người, nhưng nồi đất thì vẫn chầm chập bốc lên nhiệt khí.
Tống Thì Ngộ mở nắp nồi lên, nhìn thoáng qua món cháo được làm ấm ở bên trong, lông mày nhíu chặt lặng lẽ buông ra.
Anh múc thêm cho mình một chén cháo nữa, chậm rãi về phòng ngủ cầm điện thoại di động lên, do dự hai giây bèn gửi tin nhắn cho Kỷ Phồn Âm: 【 Cô chăm sóc tôi cả đêm sao? Cảm ơn, nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống rồi. 】
Câu trả lời của Kỷ Phồn Âm sau mấy tiếng mới chậm rãi đến điện thoại Tống Thì Ngộ.
【 Nếu như ở cùng anh lâu như vậy, tôi đã đòi anh thêm tiền rồi. 】 Cô nói.
Tống Thì Ngộ lúc này đang ở công ty, không nhịn được nở một nụ cười, anh cảm thấy câu nói "Không thích" mà Kỷ Phồn Âm nói hôm qua có lẽ cũng chỉ là mạnh miệng mà thôi.
Cho dù ngoài miệng nói như vậy, nội tâm và hành động của cô lại rất là thành thật, không nỡ bỏ rơi anh.
Kỷ Phồn Âm: 【 Có cần hẹn trước không? Không hẹn, tôi sẽ đi gặp khách hàng khác, hẹn gặp lại. 】
Tống Thì Ngộ: "..."
Lại mạnh miệng nữa à...Haizz?
Danh Sách Chương: