Tin nhắn chợt đến, Kỷ Phồn Âm nhìn thông tin tài khoản từ ngân hàng: ". . ."
Tống Thì Ngộ ngại cầm tiền phỏng tay hay sao vậy?
Kỷ Phồn Âm xóa bỏ tin nhắn, ngẩng đầu nhìn lên, lập tức nhìn thấy Tống Thì Ngộ đang đi về phía bên này.
"Phồn Âm." Anh ta gọi.
"Chúng ta không quen thân nhau như vậy." Kỷ Phồn Âm nhắc nhở anh ta, "Tống tiên sinh."
Nụ cười trên mặt Tống Thì Ngộ nhạt đi hơn phân nửa: "Thật xin lỗi, Kỷ tiểu thư."
"Mời ngồi." Kỷ Phồn Âm đưa tay ra hiệu để anh ta ngồi xuống, lấy máy tính ra trước, "Nội dung muốn nói với anh hôm nay, Chương Ngưng đã nói cho tôi biết, bây giờ chúng ta chỉ cần xác nhận lại số lượng và chi tiết mấy ngày gần đây là được."
Tống Thì Ngộ đã ngồi xuống nhưng hoàn toàn vô tâm với công việc, ngược lại còn có chút khẩn trương sửa sang ống tay áo và cà vạt của mình, giống như là người mới lần đầu tiên đi tham gia phỏng vấn.
Kỷ Phồn Âm nghĩ, nếu như mình không phải là một người có đạo đức thì đã sớm viết một bản hợp đồng đầy kẽ hở pháp luật để phá hoại công ty của Tống Thì Ngộ rồi.
Trong Studio, chính Kỷ Phồn Âm cũng có cổ phần, cho dù tạm thời thay Chương Ngưng trao đổi công việc thì cô cũng không luống cuống, thậm chí là vẫn có thể giải thích rõ ràng vấn đề với Tống Thì Ngộ.
Tống Thì Ngộ gần như không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu một cái: "Không có vấn đề gì."
Kỷ Phồn Âm: ". . ." Hôm qua hình như Chương Ngưng còn phàn nàn, nói là lần này thương lượng riêng với Tống Thì Ngộ có lẽ sẽ phải tốn không ít thời gian.
"Em. . . ăn gì chưa? Nhà hàng này đồ ăn khá ngon, dù gì cũng đã tới, ăn một bữa cơm rồi đi nhé?" Tống Thì Ngộ thấp thỏm hỏi thăm ý kiến của Kỷ Phồn Âm, hỏi xong, lại nghĩ đến cái gì đó, bổ sung một câu, "Anh mời."
Kỷ Phồn Âm cũng không có ý định trực tiếp rời đi.
―― ngồi ở trong nhà hàng, công khai bàn công chuyện mà không gọi món thì thật là xấu hổ.
"Tôi đã gọi rồi." Cô nói xong, tắt máy vi tính, nhấn chuông gọi phục vụ.
Phục vụ viên nhanh chóng chạy đến.
"Có thể dọn thức ăn ra rồi." Kỷ Phồn Âm nói, chỉ chỉ vào cái hộp đặt ở cạnh vách ngăn trên mặt bàn, "Cái đó đưa cho anh, lát nữa nhớ mang đi."
"Cái này. . ." Tống Thì Ngộ chần chờ một chút, đuôi lông mày và khóe mắt toát ra niềm vui sướng nhỏ bé, khó mà ức chế, "Đưa cho anh sao?"
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ: "Đúng vậy."
Nói êm tai là đưa, nói thẳng ra là "trả" .
Nhưng mà chờ đến khi Tống Thì Ngộ trở về mở hộp ra chắc chắn là sẽ hiểu rõ nó có ý gì, không cần phải nói thẳng với anh ta lúc này.
Bởi vì cuối cùng cũng không cần diễn xuất ở trước mặt Tống Thì Ngộ nữa, nên Kỷ Phồn Âm gọi ra toàn món ăn dựa theo sở thích của mình.
Chẳng những không tham khảo sở thích của Kỷ Hân Hân, mà đến cả sở thích của Tống Thì Ngộ cũng không thèm cân nhắc.
Khẩu vị Tống Thì Ngộ thanh đạm, còn phải có chút ngọt, Kỷ Phồn Âm thì lại có khẩu vị khá nặng.
Khi bàn đồ ăn được dọn lên, nét mặt Tống Thì Ngộ còn có vẻ không kịp phản ứng.
Kỷ Phồn Âm động đũa trước.
Tống Thì Ngộ cầm đũa lên, do dự một chút, hỏi: "Đây là món mà em thích ăn sao?"
"Đúng vậy."
"Thật là. . . vậy mà trước kia anh không biết." Tống Thì Ngộ miễn cưỡng cười cười.
Kỷ Phồn Âm ngước mắt lên nhìn anh ta.
Tống Thì Ngộ không biết là chuyện rất bình thường, bởi vì đây là sở thích ăn uống của cô, không phải là của "Kỷ Phồn Âm" trước kia.
Nhưng mà dù có là của "Kỷ Phồn Âm" trước kia, Tống Thì Ngộ có lẽ cũng không biết.
Trên bàn, thứ duy nhất Tống Thì Ngộ có thể ăn chỉ có một món cải trắng luộc, anh ta gắp một đũa cải trắng ăn, ăn được một nửa, đột nhiên dừng lại, hỏi: "Chuyện của Lệ Tiêu Hành. . . trước kia anh không biết, xin lỗi, nếu như anh biết, anh đã nghĩ biện pháp giúp em rồi."
"Ừm, không quan trọng." Kỷ Phồn Âm trực tiếp kết thúc cuộc trò chuyện.
Qua mấy phút, Tống Thì Ngộ lại hỏi: "Vậy Lệ Tiêu Hành có quấy rầy em hay không?"
Kỷ Phồn Âm giương mắt đánh giá Tống Thì Ngộ, anh ta tiều tụy đến mức nhìn cứ như già đi bảy tám tuổi, tang thương đến độ sắp bị khai trừ ra khỏi cái danh xưng "Thanh niên tài tuấn" rồi.
Kiếm tiền thực sự rất mệt mỏi, có lẽ còn không có thời gian để nghe những chuyện tầm phào.
Kỷ Phồn Âm chợt cảm thấy cảm động lây.
"Lệ Tiêu Hành không có thời gian." Cô thuận miệng nói, "Cũng không khác anh là mấy."
Cái từ “không khác là mấy” còn có nhiều ý nghĩa khác.
Nhất là căn bệnh kia của Lệ Tiêu Hành, từ cơn đau vô cớ đến trạng thái liệt nửa người như hiện tại, tất cả đều là do chính anh ta gây ra.
Kết cục này, chính Kỷ Phồn Âm cũng không ngờ đến.
Ban đầu cô chỉ muốn ngược tâm, ngược túi tiền anh ta một chút, kết quả thì hay rồi, Kỷ Hân Hân và Lệ Tiêu Hành lại “hợp tác” với nhau, mở thêm cả tuyến đường ngược thân này nữa.
". . ." Tống Thì Ngộ uống một hớp nước để che giấu cảm xúc của mình.
Bữa cơm này ăn trong sự trầm mặc dị thường, Kỷ Phồn Âm không cảm thấy ngần ngại chút nào, sau khi cô để đũa xuống, Tống Thì Ngộ mới hỏi một câu: "Bây giờ em có thích ai không?"
Anh ta hỏi khá là do dự, mười ngón tay đan chặt vào nhau, sau khi hỏi xong, bờ môi cũng mím lại thành một đường thẳng không có quy tắc, nhìn vừa căng thẳng vừa thống khổ.
"Liên quan gì đến anh?" Kỷ Phồn Âm thờ ơ hỏi lại, "Dù sao cũng không thích anh."
Tống Thì Ngộ không nhúc nhích: ". . . Anh biết."
Nghe xong hai câu nói của cô, anh ta cũng không có vẻ gì như bị đả kích, chỉ là ánh mắt ngẩn ngơ một lúc, giống như đã sớm chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Kỷ Phồn Âm nhìn vào hai mắt anh ta, đột nhiên cười: "Có phải anh còn muốn hỏi trước kia tôi thích anh là vì cái gì hay không?"
Tống Thì Ngộ l.iếm li.ếm bờ môi khô ráo đến mức sắp nứt ra.
"Khi em không còn thích anh, anh cảm thấy. . ." Anh ta chậm rãi nói, "Mình gần như không còn ý nghĩa tồn tại nữa."
"Một người thích một người khác không cần lý do đặc biệt gì cả, " Kỷ Phồn Âm hút ly sữa bò mà cô vừa bảo phục vụ viên mang tới, "Có lẽ chỉ cần một cơ hội mà thôi. Nếu như không phải anh mà đổi thành những người khác, tôi cũng sẽ thích người kia. Nghĩ như vậy có phải anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn hay không?"
―― đương nhiên là không hề cảm thấy dễ chịu hơn chút nào, Tống Thì Ngộ sẽ chỉ càng cảm thấy khó chịu hơn.
Nhưng cảm thụ của anh ta không nằm trong sự cân nhắc của Kỷ Phồn Âm.
". . . Vậy lúc trước em thích anh ở điểm nào?" Tống Thì Ngộ kiên nhẫn, khao khát muốn nhận được câu trả lời, "Nếu như anh biến trở về dáng vẻ trước kia em yêu thích, không, nếu như anh có thể trở thành một người khiến em thích hơn cả khi đó, em có thể lại một lần nữa ―― "
Kỷ Phồn Âm dùng ống hút hút hết ngụm sữa bò cuối cùng, đưa tay kéo cái hộp trĩu nặng để ở một bên tới trước mặt Tống Thì Ngộ.
Cái hộp này đã có chút cũ kỹ, đáy kim loại ma sát ở trên bàn phát ra tiếng "Kít ――" chói tai.
Kỷ Phồn Âm đặt bàn tay ở phía trên, cô bình tĩnh nói: "Đáp án anh muốn có lẽ ở chỗ này."
Tống Thì Ngộ kinh ngạc nhìn cái hộp, anh ta lầm bẩm nói: "Bây giờ nhìn lại quá khứ, anh cảm thấy toàn bộ giống như là một giấc mộng, nhưng bây giờ anh đã tỉnh táo lại."
Kỷ Phồn Âm đã đứng lên.
Nghe thấy Tống Thì Ngộ nói như vậy, cô lại khẽ nở nụ cười.
"Tống Thì Ngộ, có đôi khi tỉnh táo còn đau khổ hơn." Cô dùng đốt ngón tay gõ gõ hai cái lên trên mặt hộp, "Nể tình ba trăm vạn kia, tôi hữu nghị nhắc nhở anh, cái này, tốt nhất tìm nơi không có người nào rồi hẵng mở ra nhìn."
Nếu không có thể sẽ là cảnh tượng, một người cao 1m85 đau khổ ngồi xổm trên mặt đất, không thèm để ý hình tượng mà lớn tiếng khóc.
Cô đương nhiên sẽ không tính tiền, Kỷ Phồn Âm cầm Laptop của mình và chìa khóa xe trực tiếp rời đi.
―― Tống Thì Ngộ đã nói là anh ta sẽ mời, một bữa cơm mấy trăm đồng tiền mà thôi, không cần tiết kiệm tiền cho Tống đại thiếu làm gì.
Kỷ Phồn Âm đoán chắc khi Tống Thì Ngộ nhìn thấy đống đồ trong hộp, anh ta sẽ đau đến mức không muốn sống, anh ta càng thống khổ, lại càng nghĩ lại lúc ban đầu; càng nghĩ lại lúc ban đầu, thì càng ý thức được mình đã bỏ qua cái gì, sau đó sẽ càng trở nên thống khổ.
Rất ít người có thể cứu thoát mình ra khỏi vòng xoáy chấp niệm này.
Khi nỗi đau vượt quá sức chịu đựng, họ sẽ lựa chọn phương thức trốn tránh để tìm kiếm sự giải thoát tạm thời.
Ví dụ như uống rượu, lúc trước Tống Thì Ngộ rất thích mượn rượu giải sầu, ngay cả khi tinh thần phấn chấn, trong nhà cũng có nguyên một mặt tường để cất rượu.
Kỷ Phồn Âm nghĩ.
. . .
Cái hộp Kỷ Phồn Âm đưa cho tựa như là một hộp kho báu Pandora, Tống Thì Ngộ đã biết rõ là sau khi mở ra sẽ gặp vận rủi, nhưng anh ta vẫn không kìm được muốn mở ra xem đến tột cùng trong đó có gì.
Chính câu nói kia của Kỷ Phồn Âm đã giúp anh ta nhẫn nhịn về đến nhà, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí để cái hộp lên trên bàn chuẩn bị mở ra.
Sau khi lật cái hộp lên, Tống Thì Ngộ mới phát hiện chiếc hộp đã bị khóa lại, bên cạnh là một mật mã bốn chữ số rất đơn giản, kiên trì thử một vạn lần thì cũng có thể mở được.
Nhưng cái hộp có khá nhiều vết rỉ loang lổ, giống như đã lâu lắm rồi không được ai mở ra xem qua vậy.
Tống Thì Ngộ do dự một chút, tay run run ghi thử bốn chữ số sinh nhật của mình.
Két cạch một tiếng, cái khóa trực tiếp mở ra.
Tống Thì Ngộ đột nhiên có cảm giác bản thân như đang chìm ngập vào trong một bể nước, lá phổi giống như bị một bàn tay vô hình ép thành một khối nhỏ, trái tim không chịu nổi phụ tải điên cuồng đập mạnh, thân thể tựa như kết băng, giống như đến cả mạch máu cũng dần đông lại.
Tống Thì Ngộ chăm chú đè lại mặt ngoài cái hộp, sự kỳ vọng vừa nãy tựa như là hồ điệp, rõ ràng ban nãy còn tụ thành một đoàn, bây giờ lại phần phật bay tứ tán khắp nơi, biến mất không thấy gì nữa.
Anh ta không chịu nổi gánh nặng này, đứng dậy đi rót một chén Tequila uống một hơi cạn sạch, sau đó mới cảm thấy có chút dũng khí tiếp tục làm tiếp.
Tống Thì Ngộ mượn chén rượu này cùng với dũng khí, quay đầu lại trực tiếp đổ cái hộp ra, nắp hộp ầm một cái đập xuống bàn.
Trong hộp có rất nhiều thứ, đại đa số thứ trong đó đều khá là lạ lẫm với Tống Thì Ngộ.
Nhưng anh ta có thể nhận ra khá nhiều.
Ví dụ như có một số thứ ở trong đó, Tống Thì Ngộ biết đó là quà sinh nhật mà anh ta đã đưa cho Kỷ Phồn Âm.
Phần lớn là những món hàng được nhân viên cửa hàng đề cử mà anh ta tiện tay mua trong lúc chọn quà cho Kỷ Hân Hân.
Tống Thì Ngộ nâng bình rượu Tequila lên trước mặt mình, uống một ngụm, tiếp tục tự ngược bản thân, lấy ra từng thứ một trong hộp rồi đặt lên bàn.
Anh ta lấy từng cái từng cái một, moi ruột moi gan ra để phân biệt.
Trong lúc bất tri bất giác, bình rượu Tequila đã trống không.
Tống Thì Ngộ chỉ nhận ra không đến một phần ba, nhưng những thứ này đã đủ để anh ta hiểu được trong cái hộp này chứa cái gì.
Là "tình yêu" của Kỷ Phồn Âm.
Sau khi nhận ra được tình cảm của mình, Tống Thì Ngộ mới có thể biết được một phần tình cảm trân quý đến cỡ nào.
Từng giờ từng phút, cẩn thận từng li từng tí thu thập lại, sau đó "đùng" một tiếng, không chút lưu tình nện hẳn lên trên đầu của anh ta.
Tống Thì Ngộ nghe thấy tiếng ù tai.
Lúc đầu rất nhỏ, sau đó dần dần lớn hơn, như muốn xuyên qua đầu óc của anh ta, xuyên tới xuyên lui giữa hai lỗ tai, cuối cùng đâm vào trong ngực.
Theo sát phía sau chính là trái tim đau thắt lại.
Không biết là vì cái hộp này đã gợi lại cho anh ta những hồi ức quá lâu và những hành động đáng phỉ nhổ ngày xưa của mình, hay là bởi vì mấy tháng gần đây liên tiếp phải gánh hàng loạt công việc siêu phụ tải mà Tống Thì Ngộ đã khá là quen thuộc với cảm giác đau thắt trái tim này rồi.
Tống Thì Ngộ chán nản ngã xuống ghế sô pha, cau mày nhẫn nại, chờ đợi cơn đau đớn này trôi qua.
Nhưng qua một hồi lâu, cơn đau vẫn chưa có xu hướng thuyên giảm, Tống Thì Ngộ mới nhận ra có điều gì đó không đúng.
Lúc anh ta mở choàng mắt ra thì toàn thân đã chảy đầy mồ hôi lạnh, tay chân gần như không thể cử động, may mắn, điện thoại còn có trợ lý giọng nói, Tống Thì Ngộ dùng chút sức lực cuối cùng gọi cho phụ tá của mình.
Tống Thì Ngộ thở hổn hển nắm chặt ngực áo, thầm cười khổ, nghĩ đến đôi nam nữ thanh niên chết đột ngột bởi vì thức đêm trong bản tin mà anh ta mới xem.
Lúc trước anh ta không quá quan tâm đến những tin tức này, bởi vì anh ta cảm thấy nó sẽ không phát sinh trên người mình.
Thậm chí những cơn đau tim liên tiếp cũng bị chính anh ta phớt lờ.
―― đến phiên mình rồi sao?
―― nhưng mình còn chưa kịp cầu xin sự tha thứ của cô ấy.
―― nếu như đây chính là một phút cuối cùng trong cuộc đời, nhân sinh của mình, sao lại chỉ còn lại hai chữ【 hối hận 】cơ chứ?
Tống Thì Ngộ đã mất đi thị lực bên trong một vùng tăm tối.
Trong lúc hoảng hốt, Tống Thì Ngộ dường như đã nhìn thấy Kỷ Phồn Âm lúc trước xuất hiện ở trước mắt.
Anh ta nghe thấy giọng nói giễu cợt của mình, hỏi: "Cô cảm thấy thế nào? Đối với cô mà nói thì đây cũng không phải chuyện xấu, không phải cô thích tôi sao? Vậy chỉ cần có thể ở cùng với tôi, tôi có thể biến cô trở thành ai cũng không quan trọng đúng không?"
Kỷ Phồn Âm ngước mắt lên nhìn anh ta.
Đừng đồng ý. Tống Thì Ngộ mơ hồ nghĩ.
. . .
Sau đó, anh ta trông thấy Kỷ Phồn Âm trầm mặc, chậm rãi giơ ngón tay giữa về phía anh ta, biểu đạt sự khinh bỉ.
"Tống Thì Ngộ, anh nghĩ mình xứng sao?" Cô dùng giọng nói nhẹ mềm, có một chút run rẩy hỏi.
Tống Thì Ngộ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh ta cũng tự hỏi lòng mình một câu hỏi tương tự.
Mình có xứng không?
Danh Sách Chương: