Sau đó trong suốt hai tháng, tiến độ về nhà của Kỷ Phồn Âm vẫn luôn được thúc đẩy với tốc độ không hề chậm.
Nghề phụ viết đánh giá phim khá là phát triển: Cô và Chương Ngưng cùng nhau thành lập một Studio biên kịch.
Tuy biên kịch chỉ là người ở phía sau màn làm việc, nhưng biên đạo tài giỏi thực sự là thiên kim khó cầu.
Nhất là khi mà thị trường truyền hình điện ảnh ngày nay quá ỷ lại vào IP cải biên và phục chế những kịch bản kinh điển, rất ít khi tái xuất ra một kịch bản hay tác phẩm bản gốc ưu tú. Chuyện này với toàn bộ ngành nghề mà nói thì cũng không phải là một chuyện tốt.
Kỷ Phồn Âm làm diễn viên nhiều năm như vậy, nên cũng có chút hiểu biết với công việc đạo diễn biên kịch, từng đầu tư ra bên ngoài và còn tham dự không ít công việc biên soạn kịch bản cụ thể.
Có quan hệ của Chương Ngưng, năng lực của cô thực sự là như cá gặp nước, gần hai tháng đủ để cho bộ phim thứ nhất thuận lợi khai mạc.
Kỷ Phồn Âm bỏ ba ngày ra không nhận công việc thế thân để đi đến đoàn làm phim giám sát tiến độ quay chụp và trạng thái của đoàn làm phim.
―― Cô cảm thấy phim này có thể bạo.
Nói đến công việc thế thân thì vẫn luôn hồng hồng hỏa hỏa, không có bất kỳ gợn sóng.
Cho dù có thì Kỷ Phồn Âm cũng rất là cơ trí dựa vào miệng lưỡi ba tấc không nát của chính mình và đầu óc để giải quyết.
Dù cho chỉ có ba khách hàng cần ổn định thì sinh hoạt của Kỷ Phồn Âm vẫn luôn vô cùng bận rộn sung túc.
Nhưng mà sau khi nhu cầu của ba vị khách hàng này dần dần ổn định, Kỷ Phồn Âm cảm thấy mình vẫn nên tìm người giúp một tay khai phát một phần mềm nhỏ.
Cô tìm trên diễn đàn lập trình viên một người chế tác phần mềm nhỏ nhìn rất là có kinh nghiệm, gửi yêu cầu bản tóm tắt đối với chức năng phần mềm nhỏ của mình, đại khái chính là một phương pháp nặc danh để hẹn trước.
Mỗi một khách hàng mở phần mềm nhỏ lên xong thì sẽ tự động được phân phối một tài khoản nặc danh, có thể trông thấy đồng hồ nhật trình của Kỷ Phồn Âm, tựa như mua vé xem phim vậy, thời gian bị hẹn trước rồi thì sẽ trực tiếp biến thành màu xám, chỉ có thể chọn khu vực không phải màu xám, nhưng người hẹn trước khác cũng sẽ không thể trông thấy thân phận của những người khác.
Sau khi lựa chọn sử dụng một đoạn thời gian, chẳng những sẽ hiện ra một số lượng đại biểu giá cả, mà còn sẽ có kèm theo bảng yêu cầu nhắc nhở tại chỗ.
Sau khi khách hàng đưa ra nhu cầu, Kỷ Phồn Âm sẽ thu được thỉnh cầu buổi hẹn trước, xác nhận kim ngạch không sai thì chỉ cần nhận được tiền, cô sẽ khóa thời gian này lại, không mở ra hẹn trước nữa.
Sau khi phần mềm nhỏ ra đời, chính Kỷ Phồn Âm dùng thử mấy lần, cảm thấy chức năng rất là hoàn thiện.
Lập trình viên hình như là một đại hán làm việc để kiếm thu nhập thêm, trong quá trình làm việc gần như không nói lời nào, vùi đầu làm việc xong cầm tiền rồi liền mai danh ẩn tích.
Làm khách hàng, Kỷ Phồn Âm rất yêu thích một bên B chỉnh chu như vậy.
Làm bên B, Kỷ Phồn Âm cũng thích một khách hàng gọn gàng như mình.
Thanh toán xong, Kỷ Phồn Âm bỏ ra chút thời gian gửi phần mềm nhỏ cho ba vị khách.
Các khách hàng thì... Ừm, độ chấp nhận đều có sự khác biệt.
Đặc trợ của Lệ Tiêu Hành là người có độ chấp nhận cao nhất, vị trợ lý nhìn vô cùng tinh anh cũng vẫn còn trẻ mà mái tóc đang có xu hướng hói đi giật giật khóe miệng nhưng vẫn lập tức tiếp nhận thiết lập này, sau đó lần nào cũng sẽ cẩn trọng hẹn trước ở trên phần mềm nhỏ, nếu thực sự rơi vào những tình huống không thể kiểm soát thì mới gọi điện thoại cho Kỷ Phồn Âm.
Cân nhắc đến việc Phạm trợ lý dù sao cũng chỉ là người ở giữa, không quá liên quan nên độ chấp nhận của anh ta cao như vậy cũng là rất bình thường.
Tống Thì Ngộ và Bạch Trú thì đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy.
Nhất là Bạch Trú, Kỷ Phồn Âm thấy số lần mở phần mềm nhỏ của cậu ta rất nhiều, từ rạng sáng đến giữa trưa đến tối đều thỉnh thoảng vào xem, nhưng cậu nhóc ngu ngốc này vẫn rất thích gọi điện thoại cho cô để hẹn trước nếu thời gian xung đột.
Tống Thì Ngộ dùng điện thoại và phần mềm nhỏ hẹn trước theo tỉ lệ năm năm.
Sắp đến gần tháng mười hai rồi, Kỷ Phồn Âm đã thay sang những trang phục mùa đông lông dày.
―― Cái cần nói rõ chính là, đây là phong cách mặc cho công việc.
Kỷ Phồn Âm không quá sợ mùa đông, dù có là giữa mùa đông thì cũng chỉ che phần trên, còn từ cẳng chân trở xuống có thể hoàn toàn để trần.
Hôm nay là một ngày khá là bận rộn đối với cô, buổi sáng cô phải gọi điện thoại cho Lệ Tiêu Hành qua video để kiểm tra công việc, dự tính một giờ; sau đó thì giữa trưa đi ra ngoài ăn một bữa với Chương Ngưng để thảo luận về kế hoạch quay bộ phim tiếp theo; buổi chiều cùng Tống Thì Ngộ đi xem một buổi triển lãm mỹ thuật, dự tính ba giờ; buổi tối Bạch Trú bảo cô mang đồ ăn qua nấu cơm, dự tính cũng là ba giờ.
Mặc dù có hơi phiền toái, nhưng mà có tiền thì vẫn tốt.
Sau khi sắp xếp ngay ngắn nội dung công việc cả ngày, Kỷ Phồn Âm mở điện thoại ra nhìn thoáng qua app【 Cám dỗ trở về nhà 】.
Các hạng thu nhập đều gộp chung vào một chỗ, thanh tiến độ của cô đã vượt qua bảy trăm triệu.
Sau khi phim chiếu lên, Kỷ Phồn Âm còn dự tính là sẽ có thể được chia hoa hồng khoảng mấy trăm triệu, đột phá con số một tỷ.
Vốn lưu động dư thừa, Kỷ Phồn Âm sẽ tìm công ty quản lý tài sản chuyên nghiệp để quản lý giúp cô, tỉ lệ lợi ích không quá là cao, nhưng vẫn là câu nói kia: Chân muỗi cũng là thịt.
Còn lại, tiền mặt không đủ thì dùng tình cảm để góp vào.
Lúc này mới qua có mấy tháng, như vậy là đã rất nhanh rồi.
Đợi đến khi mà việc buôn bán đi vào quỹ đạo, không còn lo lắng bị mấy người kia phá hỏng nữa thì nghề chính nghề phụ đều có thể dùng được, há không phải là đẹp quá hay sao.
...
Mười giờ hơn hai phút, Kỷ Phồn Âm đã bật máy tính lên để chuẩn bị nhận video trò chuyện.
Đúng mười giờ, video Phạm trợ lý gọi cho cô lập tức nhảy ra trên màn hình máy vi tính.
Kỷ Phồn Âm vừa mới mở lên, sau khi ổn định mạng thì trước màn hình liền xuất hiện mặt của Lệ Tiêu Hành.
"Lệ tiên sinh, " Kỷ Phồn Âm mở laptop ra, dùng ngón tay xoay cây bút một vòng, "Nói cho tôi nghe tiến triển từ lần trước đến nay đi."
"... Dựa theo lời cô nói, lần đầu tiên biểu đạt sự bất mãn với cô ấy." Lệ Tiêu Hành lạnh nhạt nói, "Tôi đã chủ động cúp máy điện thoại."
"Rất tốt." Kỷ Phồn Âm đánh dấu vào mục bài tập đại biểu là nhiệm vụ đã hoàn thành, "Cuộc đối thoại cụ thể như thế nào, anh còn nhớ rõ không? Nói một chút chắc cũng được chứ nhỉ."
"Cô có lẽ cũng đã sớm đoán được là cô ấy nói gì rồi, không có cái gì đáng để nói nữa." Lệ Tiêu Hành nhìn cô qua camera, "Lần nào cũng đều như thế, cô ấy nói y hệt như trong kịch bản của cô."
Kỷ Phồn Âm nhíu mày: "Vậy chỉ có thể nói, cô ta và tôi là cùng một loại Hải Vương giống nhau."
"Nếu như không phải đã quen biết Hân Hân một thời gian đủ dài thì tôi cũng cho rằng bản lĩnh của cô ấy là do cô dạy."
Kỷ Phồn Âm bật cười: "Vậy hiện tại chẳng phải là tôi tự tấn công chính mình hay sao? ... Tốt, trở lại chỉnh thể đi, cô ta từ chối nhã nhặn lời mời của anh, sau đó anh biểu đạt xong sự bất mãn tức giận rồi chủ động cúp điện thoại thì cô ta có phản ứng gì?"
Lệ Tiêu Hành dừng một lát.
Dù cho bài học này đã tiến hành gần hai tháng, mười mấy giờ dạy học, thậm chí Kỷ Phồn Âm còn nhiều lần thêm tiền để cung cấp cho anh mấy buổi luyện tập thực tế, nhưng anh vẫn không quá quen khi phải tiến hành báo cáo đời sống tình cảm của mình như vậy.
Đó không phải là tính cách của Lệ Tiêu Hành.
"Lệ tiên sinh?" Kỷ Phồn Âm ngước mắt nhắc nhở anh.
Lệ Tiêu Hành không biết Tống Thì Ngộ và Bạch Trú đã bị Kỷ Phồn Âm lừa quay mòng mòng như thế nào ―― bởi chỉ cần bỏ chút thời gian suy nghĩ thì đều có thể phát hiện, Kỷ Phồn Âm còn vô tình tàn khốc hơn cả Kỷ Hân Hân.
Hoặc là trong lòng bọn họ đều đã hiểu rõ, chỉ là vẫn muốn tiếp tục lừa mình dối người mà thôi.
"... Cô ấy nói là cô ấy về nước, hỏi tôi có thời gian gặp mặt với cô ấy hay không, cô ấy có một bất ngờ dành cho tôi." Lệ Tiêu Hành chậm rãi nói.
"Tôi đã dạy anh rồi, lúc đó annh nên trả lời cái gì." Trên màn hình, Kỷ Phồn Âm một tay cầm laptop một tay cầm bút, cực kỳ giống một giáo sư thực thụ đang phụ đạo cho học sinh.
Lệ Tiêu Hành gật đầu: " 'Có thời gian thì nói sau.' "
"Tiến bộ rất lớn." Kỷ Phồn Âm rất vui mừng, "Vậy là bước đầu tiên để cô ta ý thức được anh đã thoát ly hoàn toàn ra khỏi sự khống chế của cô ta cơ bản đã hoàn thành. Vậy chúng ta hãy phân tích bước tiếp theo..."
Thời gian một giờ phụ đạo kết thúc rất nhanh, Kỷ Phồn Âm cầm điện thoại lên tắt đồng hồ đếm ngược, tay kia lấy kính mắt màu xanh xuống: "Lần sau gặp lại nhé, tôi phải đi ra ngoài đây, thất lễ rồi."
Cô lễ phép gật đầu với Lệ Tiêu Hành một cái, không đợi anh ta đáp lời ―― bởi Lệ Tiêu Hành thường sẽ không đáp lời ―― cô lập tức khép máy tính lại.
Máy tính sau khi đóng lại đã chậm chạp tắt đi, quá trình này ước chừng diễn ra trong hai mươi giây đồng hồ là xong, Kỷ Phồn Âm rất lười ngồi đợi tắt máy nên mỗi lần tắt máy đều dùng cái phương pháp lười biếng này.
Kỷ Phồn Âm cầm chìa khoá lên, đồng thời nhận điện thoại của Chương Ngưng: "... Cậu đến rồi à? Tớ vừa mới đi ra ngoài, đợi tớ hai mươi phút lái xe nhé. Ừm, bae à, cậu là tốt nhất, ngoan, chờ tớ một chút nhé."
Lệ Tiêu Hành vẫn chưa hoàn toàn tắt máy tính: "..." Bae? Tống Thì Ngộ hay là Bạch Trú?
...
Cừu hận của hai người phụ nữ có thể tới vô duyên vô cớ, mà hữu nghị cũng có thể tới không đầu không đuôi.
Tình bạn của Chương Ngưng và Kỷ Phồn Âm như một bông hoa từ lúc còn là nụ đến khi nở rạng rỡ mất khoảng một tháng, hiện tại hai người bọn họ đã là đôi bạn tri kỷ cùng chung chí hướng.
Mượn cơm trưa để nói xong mấy chuyện trên phương diện làm ăn xong, Chương Ngưng như một người già dưỡng sinh uống trà Phổ Nhị, vừa uống vừa nói: "Thật ra ban đầu là Hạ Thâm chú ý đến cậu trước, nhưng mà sau khi tiếp xúc, tớ mới phát hiện cậu thật là một diệu nhân! Bình thường thì tớ sẽ không hợp tác làm ăn với bạn thân đâu, nhưng mà hợp tác với cậu thì tớ không hề lo lắng chút nào."
Cô nói chuyện đến việc của Hạ Thâm, Kỷ Phồn Âm cũng có qua có lại mà tỏ vẻ một chút: "Phim của Hạ Thâm, từ lúc anh ta xuất đạo tớ đều đã xem qua rồi, dù là nhân vật chính hay nhân vật phụ thì đều không tệ."
Chương Ngưng "A ha" phì cười: “Anh ta nghe xong chắc chắn là sẽ rất vui vẻ ―― cậu định đăng đánh giá phim sao?"
"Chuẩn bị viết cho anh ta một bài, không tính là đánh giá phim, mà phải gọi là phân tích diễn viên, đó là chuyên mục mới mà tớ dự định làm." Kỷ Phồn Âm nói, "Nhưng mà có lẽ cũng sẽ có chỗ mà anh ta không thích, cho nên tớ phải nói trước một tiếng."
"Sao có thể chứ?" Chương Ngưng không quan tâm lắm, "Cậu nói gì anh ta cũng cảm thấy đúng thôi, hai người các cậu từ sở thích xem phim đến đánh giá phim, tất cả đều giống nhau như đúc. Tớ lén nói cho cậu nghe nè, sau khi anh ta phát hiện ra Weibo của cậu thì đều đã đọc hết tất cả các bài đăng cả cũ lẫn mới của cậu rồi đó."
Kỷ Phồn Âm ngờ vực: "Nhưng tớ còn chưa bắt chuyện với anh ta lần nào mà?"
"A?" Chương Ngưng kinh ngạc, "Ngày đó chiếu phim, không phải anh ta còn đặc biệt xếp chỗ gần cậu để nói chuyện cùng cậu hay sao?"
Kỷ Phồn Âm hồi tưởng một chút những việc trải qua ngày đó, dương dương lông mày: "Tớ biết rồi."
Chương Ngưng: "? Oa cậu biết cái gì? Mau nói cho tớ biết đi!"
Kỷ Phồn Âm bật cười: "Muốn biết như vậy à, vậy thì đi hỏi anh ta ý."
"Hạ Thâm không nói với tớ chuyện gì hết đâu!"
...
Buổi chiều cùng Tống Thì Ngộ đi xem một buổi triển lãm nghệ thuật, Kỷ Phồn Âm đã điều tra trước đó, biết đây là một trong những hoạ sĩ mà Kỷ Hân Hân thích nhất.
Vì có chút kiến thức với các tác phẩm mỹ thuật nên Kỷ Phồn Âm cũng biết một chút về tư liệu và chi tiết liên quan tới vị hoạ sĩ này.
Nhưng mà tất cả đều không cần dùng đến.
"Anh mua cho em một bức nhé." Tống Thì Ngộ cuối cùng nói, "Vừa rồi có một bức thấy em đứng nhìn rất lâu, có phải là thích nó rồi hay không?"
Kỷ Phồn Âm hồi tưởng lại một chút.
Bức khiến cô đứng lại đặc biệt lâu, chỉ có bức tranh khiến cô cảm thấy vô cùng khó hiểu. Tâm lý của cô lúc đó chính là "Cái này mà cũng có thể được treo trong phòng triển lãm ư?" .
Còn nữa, dù nói thế nào, khi người khác muốn tặng quà, mình cũng không thể đồng ý ngay được.
"Không cần anh phải phí tiền đâu, dù có mua về thì cũng không treo ở trong nhà được." Thế là Kỷ Phồn Âm nở nụ cười tươi cự tuyệt Tống Thì Ngộ, "Chỉ cần anh có thể thỉnh thoảng dẫn em đến thăm nơi đây thì cũng rất là tốt rồi."
Tống Thì Ngộ cười cười: "Đương nhiên sẽ đi cùng em, nhưng quà thì anh vẫn muốn tặng."
Thế là anh ta vẫn mua bức tranh kia, còn thực sự tặng nó cho Kỷ Phồn Âm.
Mặc dù đó là một hoạ sĩ mới, giá bức tranh kia cũng chỉ hơn 40 vạn, nhưng... Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt mà.
Chỉ cần bức tranh đưa đến trong tay Kỷ Phồn Âm thì ngay lập tức sẽ quy ra giá cả và được nhập vào trong APP của cô.
Bức tranh này rất nhỏ, Kỷ Phồn Âm không muốn bại lộ địa chỉ cụ thể của mình nên đã trực tiếp cầm nó về nhà.
"Vậy em cũng phải tặng lại cho anh một cái gì đó, " Cô v.uốt ve lồng kính khung ảnh được bọc giấy da trâu khá là kín kẽ, cười cười hỏi Tống Thì Ngộ, "Thì Ngộ, anh có muốn cái gì hay không?"
Hai tay Tống Thì Ngộ đặt ở trong túi áo khoác nhung dê, anh ta có chút chần chờ cúi đầu đưa mắt nhìn Kỷ Phồn Âm một lát: "Có. Anh muốn em luôn thích anh."
"Đấy thì sao gọi là yêu cầu được?" Kỷ Phồn Âm bật cười, "Sao em lại không thích anh chứ?"
"... Vậy thì hãy luôn thích anh." Tống Thì Ngộ lẳng lặng nói.
Kỷ Phồn Âm chớp chớp mắt, thoải mái đồng ý với anh ta: "Ừm, sẽ luôn."
Chỉ cần trong thời gian làm việc, đương nhiên là cô sẽ luôn thích.
...
Bởi vì đã quyết định nhận bức tranh nên Kỷ Phồn Âm không thể không về nhà một chuyến cho tranh vào trong nhà xong mới tiếp tục đi đến nhà Bạch Trú.
Trên đường đi, cô tranh thủ từng giây đặt mua thức ăn, tần suất sử dụng địa chỉ nhà Bạch Trú còn cao hơn nhà của cô.
Đống đồ ăn tươi được giao đến cũng khá gần lúc mà Kỷ Phồn Âm đến nhà của Bạch Trú.
Quản gia lầu dưới giúp Kỷ Phồn Âm tạm thời bảo quản một đống rau quả thịt hải sản mà cô mua, còn giúp cô đưa chúng vào thang máy.
"Kỷ tiểu thư thật là quan tâm em trai." Quản gia cười lấy lòng, "Tôi cũng có một cậu em trai rồi nhưng tôi đối xử với nó còn không cẩn thận từng li từng tí như thế. Bạch tiên sinh ở chỗ này lâu như vậy, tôi chỉ thấy có ngài là thường tới thăm cậu ấy, nhiều nhất thỉnh thoảng mới thấy cậu ấy mang theo mấy người bạn tới chơi, số lần cũng rất ít."
Kỷ Phồn Âm cười cười: "Cậu ta đúng là không biết cách giữ gìn mối quan hệ, tính cách này thực sự rất khiến người ta phải quan tâm."
Nhưng mà người nên quan tâm đáng lẽ phải là người nhà của Bạch Trú, chứ không phải là bên B lấy tiền làm việc như cô.
Thang máy đã tới tầng cao nhất, Kỷ Phồn Âm đang chuẩn bị đi hai chuyến bê nguyên liệu nấu ăn đến cửa nhà Bạch Trú thì cửa thang máy mở ra, phía trước là khuôn mặt tức giận của Bạch Trú.
Cậu ta tức giận nói: "Cô đến muộn."
Kỷ Phồn Âm nhìn đồng hồ, hoán đổi sang trạng thái công việc: "Rõ ràng là rất đúng giờ, đồng hồ của em hỏng rồi."
Bạch Trú hừ một tiếng không tranh luận, xoay người ôm mấy cái túi nhìn tương đối lớn rồi xoay người rời đi, chỉ để lại cho Kỷ Phồn Âm hai cái túi.
Kỷ Phồn Âm cầm túi lên ung dung đi sát phía sau cậu ta, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về menu tối hôm nay: "Trú Trú, mùa đông đến rồi, nấu canh gà ba ba uống nhé?"
"Tùy tiện." Mắt Bạch Trú không nhấc một cái, chỉ nói, "Cô bảo buổi chiều hôm nay có chuyện không thể tới, là chuyện gì thế?"
"Chuyện trường học đó." Kỷ Phồn Âm vào cửa đổi giày, không chút nghĩ ngợi nói, "Sắp đến kỳ nghỉ rồi, phải làm hết mọi chuyện xong xuôi mới có thể nghỉ lễ vui vẻ chứ."
"Bận bịu? Cô đúng là bề bộn nhiều việc nhỉ, cả ngày hôm nay đến buổi tối mới có thời gian rảnh." Bạch Trú hừ lạnh không thèm nể mặt, "Không phải tên họ Tống thì lại là những người khác?"
"Ai vậy?" Kỷ Phồn Âm cầm cái túi đi đến bên cạnh cậu ta, chế nhạo, "A ~ Trú Trú của chúng ta ghen rồi."
Bạch Trú còn chưa nổi giận, Kỷ Phồn Âm đã để hai cái túi lên trên bàn, quay đầu lại nhìn cậu ta.
"Nhưng cho dù chị có việc phải gặp mặt những người khác, " Cô chân thành nói, "Em cũng biết mà, bọn họ không thể nào ảnh hưởng được đến địa vị của em trong lòng chị đâu. Em không cần lo lắng chị sẽ vì những người khác mà coi nhẹ em, hay là lãng quên em, bởi vì em biết chị coi trọng em đến cỡ nào mà, đúng không?"
Cơn tức của Bạch Trú lập tức bị áp chế tiêu tán, cậu ta cố tình che giấu cảm xúc vui mừng đó, đặt đống đồ trong tay xuống, hung tợn nói: "Tôi đói!"
...
Từ nhà Bạch Trú rời đi đã là gần chín giờ.
Kỷ Phồn Âm ngồi lên trên xe, thể xác và tinh thần thư sướng mở cái phần mềm nhỏ ra, hai tuần sau đều thiết lập thành khu vực màu xám.
―― Ngày mai sẽ là ngày mà Kỷ Hân Hân về nước, ngày nghỉ Giáng Sinh của cô ta kéo dài tận hai tuần, nên Kỷ Phồn Âm cũng sẽ có thời gian nghỉ ngơi.
Tâm lý của các khách hàng hẳn là sẽ tập trung hết lên trên người Kỷ Hân Hân, không có thời gian tìm cô đâu.
... Ừm, ngoại trừ Lệ Tiêu Hành, anh ta có thể sẽ cần học bù khẩn cấp, nhưng mà mấy buổi dạy kèm hầu hết đều được thực hiện online.
Lời nhắc qua điện thoại của bốn người khách hàng, thêm cả Chương Ngưng nữa thì vẫn được tạm thời giữ lại.
Kỷ Phồn Âm quyết định sẽ chuyển điện thoại sang chế độ miễn quấy rầy, ở nhà nấu cơm ăn cơm xem phim, cảm thấy rất là thoải mái, tự thưởng cho mình một kỳ nghỉ đông thật dài.
Danh Sách Chương: