Hậu tích bạc phát*. (tích lũy lâu dài sử dụng một lần)
Kỷ Phồn Âm cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình có thể dùng câu này để miêu tả.
Bộ phim đầu tiên Studio bắt tay vào làm chỉ đầu tháng sau là sẽ lên sóng, trailer và buổi chiếu thử mang lại tiếng vang rất tốt, mắt thấy đây có lẽ chính là một khoản thu nhập mới vô cùng lớn.
Nguồn thu nhập này đối với Kỷ Phồn Âm và với những người khác không giống nhau lắm.
Bản thân bộ phim chắc chắn sẽ có được doanh thu của mình, mà ngoài ra bộ phim này còn là tác phẩm của cô, thậm chí còn giúp cô thu nhập được tình cảm ―― giống như khi mà cô đánh giá phim vậy.
Còn nữa, sau lễ đính hôn ngày đó, khi mà cả Lệ Tiêu Hành và Kỷ Hân Hân cùng nhau bạo tạc giá trị tình cảm cùng với những người khác thì việc thu nhập giá trị tình cảm của những nhân vật này đã tiến vào một giai đoạn có thể nói là như sóng đánh sóng.
Tuy những giá trị tình cảm kia không phải là tiền tài thật sự, nhưng thỉnh thoảng Kỷ Phồn Âm vẫn có cảm giác như mình đang nằm không hưởng tiền.
Tựa như ở buổi tiệc tối 11/11 vậy, số lượng tổng kim ngạch thành giao không ngừng nhảy lên, dù cô chỉ mới đi từ nhà vệ sinh đi ra, trở về cũng cảm thấy giống như đã bỏ qua cả một thế kỷ.
Tiến độ mười tỷ này, nói không chừng không cần đợi đến cuối năm cũng có thể đạt được.
Lệ Tiêu Hành và Kỷ Hân Hân đã trở thành chủ lực của nhiệm vụ lần này.
Chỉ cần bọn họ không bao giờ chịu cam lòng sống cuộc sống như hiện tại thì bọn họ sẽ chính là một tòa mỏ vàng sống sờ sờ trong tay cô.
Người gặp việc vui, tinh thần thoải mái, người kiếm được tiền, tinh thần của rất vui vẻ.
Cho nên tâm trạng Kỷ Phồn Âm gần đây vô cùng tốt.
Tốt đến mức, vào một ngày nào đó đi đến studio xử lý công chuyện, trông thấy Bạch Trú ngồi xổm ở ngoài cửa Studio giống như một con mèo con bị ném bỏ thì cũng chỉ nhíu mày một cái.
Từ xa nhìn lại, Bạch Trú ôm đầu gối mình rồi ngồi xổm xuống, tư thế kia mang đến cảm giác thực sự thuần lương.
Nếu như không phải là còn nhớ rõ miệng tiện của tên nhóc này có thể nói ra được những lời gì, Kỷ Phồn Âm cũng sẽ cảm thấy cậu ta thật đáng thương.
... Nhưng mà dù có đáng thương đến cỡ nào.
Thì có liên quan gì đến Kỷ Phồn Âm cô?
Vấn đề ở chỗ, Studio không phải là một căn cứ, Kỷ Phồn Âm không thể nào trực tiếp đi xe vào trong được, cô phải dừng xe lại rồi đi bộ vào.
Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, cũng không tránh, đến chỗ đậu xe của mình rồi dừng xe lại.
Lúc cô mở cửa xe ra, Bạch Trú thờ ơ liếc một cái về phía của cô.
Cái nhìn này mới thực hiện được một nửa, Bạch Trú đã vụt một cái đứng lên đi về phía cô.
"Có chuyện gì sao?" Kỷ Phồn Âm vừa mở cốp sau vừa tùy ý hỏi.
"..." Bạch Trú hít sâu một hơi, giống như là đã sớm chuẩn bị xong, ăn nói vô cùng khép nép, "Em sai rồi, em tới tìm chị để xin lỗi."
Mặc dù có thể đoán được, ở sau cử chỉ này của Bạch Trú là một hệ liệt cảm xúc phức tạp biến hóa ở trong lòng cậu ta thì Kỷ Phồn Âm vẫn cảm thấy khá là thú vị.
Không nói những cái khác, từ đại học Lâm Hồ đến Yến đô, tùy tiện tìm một người quen biết Bạch Trú hỏi một câu thì đều biết, trong từ điển của cậu ta không bao giờ có hai chữ "Xin lỗi".
Thế là Kỷ Phồn Âm hỏi: "Định xin lỗi chuyện gì?"
"... Lúc trước quen biết chị, thái độ của em đối với chị như vậy là không nên; sau này chị thay đổi, em mắng chị là bán thân; lúc ở Hi Lạp, em nhầm sinh nhật của chị; biết rõ chị và em đều bình đẳng, nhưng vẫn luôn ôm trong lòng cảm giác ưu việt hơn chị..."
Lúc mới mở đầu, Bạch Trú còn hơi ngắc ngứ, nhưng nói đến một nửa liền bắt đầu ra dáng, thậm chí càng ngày càng trôi chảy, không biết là đã ở nhà tập luyện trước bao nhiêu lần rồi.
Kỷ Phồn Âm vừa nghe vào tùy tiện xách hai hộp bánh gatô đặt ở cốp xe ra.
Bạch Trú dành cầm hai cái hộp bánh, miệng vẫn không dừng lại, "Ý thức được việc mình vẫn luôn thương tổn chị, mà phản ứng đầu tiên của em không phải tỉnh lại, mà còn tìm lý do giải vây cho mình..."
"Ngừng." Kỷ Phồn Âm dùng tay ra hiệu cậu ta ngừng lại, thuận tiện đóng cốp xe lại.
Bạch Trú lập tức dừng lại, cầm hai hộp bánh gatô khẩn trương nhìn chằm chằm Kỷ Phồn Âm.
"Có phải cậu đọc phải thứ giáo trình kỳ quái nào đó ở trên mạng rồi hay không?" Kỷ Phồn Âm trực tiếp hỏi.
Đôi tai Bạch Trú chỉ trong hai giây đã đỏ bừng lên.
―― chuyện cậu ta tìm kiếm suốt vài ngày câu "Làm sao nhận sai với người mình thích" xấu hổ như vậy, làm sao cậu ta có thể nói ra được!
Nhưng Bạch Trú không nói, Kỷ Phồn Âm chỉ nhìn chi tiết nét mặt của cậu ta cũng đã có thể đoán được tám chín phần mười.
Cô có chút buồn cười nhìn Bạch Trú: "Lời xin lỗi của cậu, ngoại trừ câu đầu tiên, tôi đều nhận hết. Sau đó thì sao?"
Câu đầu tiên của Bạch Trú, cô không thể thay người kia tha thứ được.
"Sau đó..." Ánh mắt Bạch Trú nhẹ nhàng đảo vài vòng, dù gì cũng đã là vò mẻ không sợ rơi, cậu ta chỉ về phía Studio nói, "Không phải bên chị còn đang tìm thực tập sinh sao, hiện tại em đến để ứng tuyển!"
Cậu ta chỉ về phía có một người đang chạy ra, người kia không lộ vẻ gì, nâng kính mắt lên: "Được, cậu đã trúng tuyển."
Kỷ Phồn Âm nhìn thấy trợ lý vạn năng Thẩm Thích mà mình mới nhận đi ra, không lập tức phản đối, chỉ khó hiểu nhíu mày.
Thẩm Thích vẫn mang nét mặt công thức hoá kia.
Bạch Trú cũng nhìn Thẩm Thích một cái, nhíu mày: "Anh là?"
"Phụ tá của tôi, Thẩm Thích." Kỷ Phồn Âm đi vào.
Bạch Trú bắt tay với Thẩm Thích: "Chào anh."
Mặc dù Bạch Trú không thích xã giao, nhưng dù gì từ nhỏ cũng từng được tham dự rất nhiều mấy buổi tiệc xã giao nên nếu muốn thì cậu ta vẫn làm được.
Chỉ là cái bộ dạng tiểu thiếu gia thì vẫn không thay đổi.
Kỷ Phồn Âm đứng ở trước cửa thang máy, nhìn hai người đằng trước đang nắm tay, ấn phím đi lên trên.
Thang máy đến lầu một, bên trong có một người đang đứng đợi là Trần Vân Thịnh.
"Em nhìn thấy xe của chị, " Người trẻ tuổi có chút hăng hái lại có chút đắc ý chớp chớp một bên con mắt với Kỷ Phồn Âm, "Cho nên liền len lén đến đây để giúp chị mang đồ."
Nếu như đây là manga, Kỷ Phồn Âm cảm thấy có khi mình còn có thể trông thấy bối cảnh đằng sau Trần Vân Thịnh là một đống hoa nhỏ vây quanh.
"Đồ đã có người cầm rồi." Kỷ Phồn Âm chỉ chỉ đằng sau, đi qua cái cửa thang máy bị Trần Vân Thịnh dùng tay đè lại.
"Thẩm trợ lý sao?" Trần Vân Thịnh ấn phím thang máy đóng lại, vừa hỏi vừa lơ đãng buông lỏng cái tay đang cản cửa ra.
Vừa mới qua giờ nghỉ trưa, không có người nào dùng thang máy, tay Trần Vân Thịnh thu hồi tầm hai giây, cửa thang máy liền tự động khép lại.
Kỷ Phồn Âm nhìn ra được sự cẩn thận của cậu ấy, buồn cười đáp lại: "Ừm, có Thẩm Thích."
Còn kém khoảng mười centimet nữa là cửa thang máy sẽ hoàn toàn đóng lại, một cái máy tính bảng trực tiếp cắm vào trong khe cửa.
Bị ngăn cản, cửa thang máy lại chậm rãi một lần nữa mở ra.
Thẩm Thích và Bạch Trú một trái một phải đứng ở trước thang máy, trong tay mỗi một người là một cái túi màu bạc.
"Thẩm trợ lý." Trần Vân Thịnh chào hỏi, sau đó ánh mắt dừng lại một hồi trên người Bạch Trú.
Mặt Thẩm Thích không thay đổi đáp một tiếng, cũng đi vào trong thang máy.
Bạch Trú theo sát ở phía sau, một tay đút túi một tay cầm bánh gatô, hung hăng nhìn Trần Vân Thịnh.
Bị ba người bọn họ đẩy ra phía sau, nét mặt Kỷ Phồn Âm rất bình tĩnh.
Chỉ mới là trình độ như này mà thôi, cô đã sớm quen thuộc rồi.
Nếu như tình tiết phát triển giống trong manga, lúc này thang máy nên xảy ra trục trặc, nhốt bốn người ở bên trong.
Bốn người đứng trong thang máy chậm rãi đi lên, ngoại trừ tiếng thang máy vận hành thì không còn tiếng gì nữa.
"Hai người đã gặp nhau rồi đúng không?" Kỷ Phồn Âm mở miệng trước tiên, cô thờ ơ nói, "Tôi không giới thiệu nữa nhé."
Hai người đó gặp nhau chính là vào cái ngày mà Bạch Trú tưởng là cô và Trần Vân Thịnh đi xem phim cùng nhau.
Nói đến, hai người bọn họ đều biết cái người ngày đó đã đi xem phim cùng cô, bởi vì đó trùng hợp là sếp của bọn họ ở cả hiện tại và tương lai ―― Chương Ngưng?
"Quen ạ." Trần Vân Thịnh mỉm cười, "Vì một chút hiểu lầm mà Bạch Trú đã tới tìm em."
Bạch Trú lập tức đáp lại: "Có đúng là hiểu lầm không?"
Ẩn ý như nào còn thiếu chút nữa viết rõ lên trên mặt.
―― tôi thấy thằng nhóc nhà cậu rõ ràng mang ý đồ xấu!
Kỷ Phồn Âm không quan tâm đến sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người trẻ tuổi, gọi Thẩm Thích một câu: "Hôm nay ngoại trừ họp ra thì gọi tôi đến có chuyện gì?"
"Mấy phần kịch bản đã sửa chữa xong cần ngài xem qua." Thẩm Thích vẫn đâu vào đấy bàn giao công việc.
Kỷ Phồn Âm cảm thấy việc Chương Ngưng tìm được Thẩm Thích cứ như là nhặt được bảo vật vậy.
Thẩm Thích chính là một trợ lý toàn năng, vô cùng thần kỳ, lúc ông chủ không ở đây, anh ấy hoàn toàn có thể thay thế ông chủ để làm việc.
Hơi giống Phạm trợ lý nhưng ở phiên bản không hói.
Công việc của Kỷ Phồn Âm được anh ấy sắp xếp đâu ra đó, tất cả văn kiện và hồ sơ trong máy vi tính được phân loại sắp đặt rõ ràng, cẩn thận, gần như không có chuyện gì làm Kỷ Phồn Âm phải bận tâm.
... Tuy cũng không có chuyện gì cần cô quá quan tâm đến, nhưng mà có Thẩm Thích ở đây thì cũng bớt lo.
Cứ như anh ta được thần gọi tới phụ trợ cô kiếm tiền vậy.
Nhưng chính Thẩm Thích lại không bao giờ chủ động giải thích vẻ kỳ kỳ quái quái đó của anh ta, Kỷ Phồn Âm cũng lười hỏi nhiều, cô bước ra khỏi cửa thang máy đến tầng mình muốn đến, trực tiếp đi vào văn phòng tổng giám đốc.
Đi hai bước, Kỷ Phồn Âm lại dừng lại, quay đầu nhìn hai người trẻ tuổi chiều cao tuổi tác tương tự nhau, nhưng nét mặt lại hoàn toàn tương phản.
Cô nhấc cằm lên nói với Thẩm Thích: "Anh an bài tốt công việc cho hai người họ."
Sau đó mới đi.
Thẩm Thích quay đầu lại nhìn hai người vẫn đang đọ sức với nhau, tia sét chớp giật: "Bạch Trú, cậu học ngành nào?"
"... Vẽ tranh."
"Vậy cậu có thể đi đến tổ mỹ thuật." Thẩm Thích lập tức an bài, "Vừa hay, tổ mỹ thuật ở ngay bên cạnh tổ chế tác âm nhạc của Trần Vân Thịnh, tôi dẫn cậu tới đó."
Trần Vân Thịnh và Bạch Trú không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn đối phương một cái, hai khuôn mặt một xuân một đông chính thức tiến vào mùa đông.
Danh Sách Chương: