• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hội nghị tổng duyệt bộ phim mới diễn ra vô cùng lâu, lâu đến mức còn phải tạm dừng để nghỉ ngơi giữa hiệp.

Một nhóm người chán nản đi ra ngoài hút thuốc giải buồn, Kỷ Phồn Âm và Chương Ngưng thì mượn thời gian này cúi đầu thì thầm nói vài câu với nhau.

Ban đâu đầu là nội dung công việc, nhưng hai người đã quen thuộc nhau đến độ không cần phải thăm dò nữa, chỉ cần tầm hai ba câu nói đã nói rõ ràng hết mọi chuyện.

Chương Ngưng hít một hơi thuốc lá, dương dương lông mày nói mấy chuyện linh tinh: "Thực tập sinh mới tới hôm nay hình như có địa vị rất lớn, tớ cũng không biết nên cho cậu ta bao nhiêu tiền lương nữa."

"Một ngày một trăm năm mươi." Kỷ Phồn Âm không chút do dự.

Chương Ngưng "Oa" một tiếng: "Cậu là ma quỷ à, một cái đồng hồ của tiểu thiếu gia kia đã đáng giá mấy trăm vạn rồi."

Kỷ Phồn Âm khép văn kiện lại uống một hớp nước, hỏi lại: "Nếu đã như vậy thì cậu ta sẽ để ý một ngày một trăm năm mươi hay là hai trăm năm mươi sao?"

Chương Ngưng cười khúc khích: "Cậu đúng là ma quỷ ―― uống chút cà phê đi, tớ đi lấy, cậu uống cái gì?"

"Latte vani đá." Kỷ Phồn Âm thuận miệng nói.

Chương Ngưng lấy điện thoại ra nhấn hai lần, chỉ vài giây đồng hồ sau lại để điện thoại xuống.

Kỷ Phồn Âm nghi ngờ quay đầu nhìn cô ấy một cái: "Đặt hàng sẵn rồi à?"

"Có người phản ứng nhanh hơn tớ." Chương Ngưng nháy mắt ra hiệu.

Chỉ mấy phút sau, Trần Vân Thịnh từ bên ngoài phòng họp thò đầu vào.

Hai mặt phòng họp bao phủ bởi cửa kính pha lê, ngoại trừ bộ phận trang trí, người bình thường chỉ cần đứng ở bên ngoài là có thể nhìn thấy rất rõ ràng khuôn mặt.

Kỷ Phồn Âm còn tựa ở trên ghế xem văn kiện, hơi cúi đầu nên không phát hiện được người đứng bên ngoài phòng họp.

Chương Ngưng nín cười ngoắc ngón tay với Trần Vân Thịnh, động tác làm được một nửa lại cảm thấy không ổn, đổi thành vẫy tay.

Trần Vân Thịnh gật gật đầu với Chương Ngưng, đặt mấy cái túi đồ uống trong tay lên trên bàn.

Động tĩnh này khó khăn lắm mới gọi được Kỷ Phồn Âm rời mắt khỏi đống văn kiện.

Lúc cô ngẩng đầu lên, Trần Vân Thịnh đã bỏ một ly latte vani đá vào bên tay cô.

Cậu ta nháy mắt mấy cái, nhìn Chương Ngưng cười tươi ở bên cạnh, nhỏ giọng hỏi Kỷ Phồn Âm: "Chị muốn uống latte vani đá đúng không?"

"Ừm, cảm ơn." Kỷ Phồn Âm cầm lên uống một ngụm.

Chương Ngưng rất tự giác lấy ly cà phê còn lại trong túi giấy, nói: "Tiểu Trần, cậu cầm tờ phiếu nhỏ này đi xin thanh lý đi."

"Không cần, em mời mọi người uống." Trần Vân Thịnh lắc đầu cự tuyệt.

"Cậu mời 'Mọi người' ?" Chương Ngưng mỉm cười, giương mắt nhìn cậu ta, "Công sự nhập vào công chuyện, đây là chi phí chung, đương nhiên phải vào danh sách, dù cậu không thiếu tiền cũng không thể để cậu đãi được."

"Thật sự không cần..."

Trần Vân Thịnh nói được một nửa, Kỷ Phồn Âm đã ngắt lời cậu ấy: "Cậu ấy muốn mời thì cứ cho cậu ấy mời đi, cậu cứ uống phần của cậu."

Chương Ngưng hơi vểnh miệng, hờn dỗi hừ một tiếng, mở cái nắp Cappuccino ra uống một hớp lớn, sau đó kiều mị vuốt vuốt cuống họng nói: "Bảo bối, cậu thật sự là quá thiên vị, có phải bởi vì tớ không đẹp bằng cậu bạn nhỏ này hay không?"

Kỷ Phồn Âm không để ý tới cô ấy, cô giương mắt lên ôn hòa nói với Trần Vân Thịnh: "Không cần phải để ý đến cô ấy, em mau đi đi."

Trần Vân Thịnh khẽ cười, bên gò má trái xuất hiện một lúm đồng tiền nhỏ nhàn nhạt: "Chị làm việc vất vả rồi."

Cậu ấy cứ như vậy đi ra, xung quanh bóng lưng cao lớn giống như mang theo một vầng xuân quang xán lạn.

Chương Ngưng thu hồi dáng vẻ giả vờ kiều mị của mình, như có điều suy nghĩ, nói: "Tớ cũng đi tìm một thanh niên để yêu đương đây."

Kỷ Phồn Âm không để ý tới cô ấy.

"Tớ nói thật đó." Chương Ngưng dùng bả vai khẽ đụng vào cô, "Ban đầu có lẽ chỉ là một ly latte, nhưng mở cái cửa này ra xong, về sau sẽ không đóng được đâu."

"Không có cánh cửa nào mà tớ không đóng được." Kỷ Phồn Âm nói, còn không buồn nhấc mắt lên.

Chương Ngưng phì cười ra tiếng: "A, vậy Bạch gia tiểu thiếu gia kia thì sao?"

"... May là có cậu nhắc tớ." Kỷ Phồn Âm trầm ngâm một lát.

Chuyện Bạch Trú tới Studio của cô làm công, có cần phải nói một tiếng với Bạch phu nhân không nhỉ?

Phản ứng của Bạch phu nhân có lẽ sẽ không lớn lắm, Bạch Trú có lẽ cũng không chịu khổ được quá mấy ngày.

Kỷ Phồn Âm nghĩ nghĩ, thấy thời gian nghỉ ngơi còn có mấy phút, thế là cúi đầu soạn một cái tin nhắn ngắn gửi cho Bạch phu nhân nói về chuyện này.

Bạch phu nhân đúng như trong dự liệu, không trả lời cô.

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, những người làm công đẳng cấp khác nhau lục tục ngo ngoe trở lại phòng họp, giữ vững tinh thần tiến hành một vòng biện luận tiếp theo.

...

Bạch Trú chưa từng làm việc.

Ngoại trừ cha mẹ cậu thì trước giờ chưa có người nào từng làm thượng cấp của cậu.

Quan trọng hơn chính là, đây là Studio của Kỷ Phồn Âm, Bạch Trú vốn dĩ không dám làm bộ làm tịch hay tỏ vẻ gì cả, cậu cảm thấy Kỷ Phồn Âm chỉ cần một cái cớ là có thể khai trừ cậu ra khỏi danh sách thực tập sinh.

Còn một điều làm cho Bạch Trú bực bội vô cùng, đương nhiên đó là vì phải làm việc gần Trần Vân Thịnh.

―― rõ ràng chỉ kém một cấp, Trần Vân Thịnh chắc chắn cũng là thực tập sinh mới vào làm gần đây, nhưng độ thuần thục trong công việc của cậu ta lại không chỉ cao hơn Bạch Trú một cấp độ mà thôi.

Tuy Bạch Trú nhìn thế nào cũng cảm thấy, Trần Vân Thịnh cũng mang theo một khuôn mặt thối giống như cậu, không khiến cho người ta yêu thích, nhưng sự thật chứng minh là Trần Vân Thịnh lại được hoan nghênh hơn cậu rất nhiều.

Luôn có người đi ngang qua hoặc tìm đến phòng của Trần Vân Thịnh nói chuyện, có người nói "Hôm nay có rảnh đi chơi bóng rổ không", có người thì nói "Tôi mới mua một trò chơi chơi vui lắm, hôm nay nhất định phải đề cử cho cậu", có người lại nói "Ban nhạc nào đó hình như đang bắt đầu diễn xướng đó, chúng ta đi xem chứ?" .

... Những việc này còn chưa tính, thế mà còn có một cô tới vui vẻ chạy tới nói với Trần Vân Thịnh "Công thức lần trước cậu cho tôi thật sự không hề thất bại, làm xong ăn rất ngon, thực sự cảm tạ cậu, chúc cậu thành công!" .

Một người từ lúc học nấu ăn đến giờ đã làm hỏng ba cái nồi là Bạch Trú không nhịn được nắm chặt nắm đấm.

―― tôi không tin tôi và tên họ Trần này lại chênh lệch với nhau nhiều như vậy!

Bạch Trú bắt đầu phấn khởi tiến lên, cậu đi thẳng đến chỗ chỉ đạo tổ mỹ thuật mà Thẩm Thích vừa mới giới thiệu cho cậu, nói: "Cho tôi... Khụ, xin an bài cho tôi công việc."

Người đàn ông chừng năm mươi tuổi ngẩng đầu lên nhìn cậu, trầm ngâm một lát, bắt đầu lục đồ trên bàn.

Lúc Bạch Trú nhẫn nại ở một bên chờ đợi, ánh mắt xéo qua trông thấy phân khu bên cạnh, Trần Vân Thịnh đột nhiên nhận một cuộc điện thoại, sau đó liền đi ra ngoài.

Chỉ nửa phút sau, Trần Vân Thịnh liền cầm mấy cái túi lớn đựng đồ uống trở về.

Cậu ta đặt cái túi lên trên bàn, rồi gọi những người khác đến lấy.

Bạch Trú rất khinh thường: Mua chuộc lòng người.

"Tiểu Trần mời cà phê à?" Chỉ đạo mỹ thuật hơi ngẩng đầu lên, "Tiểu Bạch, cậu đi lấy giúp tôi một ly, mau mau, đừng để bị cướp mất, cậu cũng nhớ cầm một cái."

Bạch Trú nhíu chặt lông mày, nghĩ đến việc đây là nhiệm vụ đầu tiên của mình, bèn cắn răng rời đi.

Nhưng khi mà cậu đi qua đó, Trần Vân Thịnh lại lấy một cái túi trong đó rồi quay người rời đi.

Bạch Trú nhìn chằm chằm bóng lưng Trần Vân Thịnh, xác định được mục tiêu của cậu ta là đi đến phòng họp, còn thấy cậu ta đứng ở cửa ra vào nhìn quanh một chút rồi liền tiến vào.

Bạch Trú: "..." Hình như Kỷ Phồn Âm đi vào phòng hội nghị kia xong còn chưa đi ra thì phải?

Cậu đứng ở cửa ngó đi ngó lại, mãi đến khi có người cẩn thận từng li từng tí hỏi cậu: "Bạch Trú, cậu nhìn cái gì đấy?"

"..." Bạch Trú cố gắng hòa hoãn ngữ khí của mình, "Trần Vân Thịnh đi vào phòng họp."

"Ồ..." Người hỏi lặng lẽ thừa dịp Bạch Trú không chú ý lấy đi hai ly cà phê cuối cùng, "Cái đó là ý không ở trong lời đó, cậu hiểu ý tôi chứ? Lúc đi học, vì muốn mua đồ ăn vặt cho một người, cho nên phải mua cho toàn bộ người trong lớp một phần như thế?"

Bạch Trú trầm giọng mắng một chữ th.ô tụ.c.

―― con mẹ nó chứ, biết ngay là tên họ Trần này muốn tán tỉnh Kỷ Phồn Âm mà!

―― sao cậu ta có thể xum xoe được như thế chứ!

―― mình cũng không nghĩ đến việc có thể mua cà phê mang vào trong đó!

"..." Vị đồng nghiệp muốn cướp đi hai ly cà phê cuối cùng nơm nớp lo sợ thu hồi nắm tay lại, "Cậu cậu cậu uống đi, tôi không uống nữa."

Bạch Trú lửa giận bừng bừng nhấc túi giấy hai ly cà phê lên, lại nhìn chằm chằm cửa thủy tinh phòng họp một hồi, cho đến khi trông thấy Trần Vân Thịnh từ bên trong đi ra.

Tâm tình vui vẻ của Trần Vân Thịnh khiến cho hai chữ “lạnh lùng” trên mặt của cậu ta cũng sắp không lấn át được nữa rồi.

Ánh mắt hai người va một phát vào nhau trên không trung, đóm lửa văng khắp nơi.

Bạch Trú tức giận bừng bừng, khóe miệng Trần Vân Thịnh cũng nhẹ nhàng hạ thấp xuống.

Buổi tối, tổ mỹ thuật công thành được một cửa ải khó, vui mừng khôn xiết. Mượn cớ hôm nay có thực tập sinh tới để rủ mọi người đi liên hoan một bữa.

Quan hệ của các bộ phận với nhau khá là tốt, lập tức ăn nhịp với nhau trùng trùng điệp điệp rời đi.

Chương Ngưng vội vàng về nhà thay bộ lễ phục đi làm "nhà ngoại giao", cái người đến cả họp cũng thông qua video không ra khỏi cửa là Hạ Thâm không trông cậy được vào, Kỷ Phồn Âm hỏi Thẩm Thích về hành trình của mình, sau đó phất phất tay, lạnh nhạt nói: "Đi, tôi tính tiền."

"Sếp vạn tuế!"

"Cảm ơn chị Âm!"

"Chị quá đẹp!"

Các cô gái nhỏ không ngừng khen ngợi Kỷ Phồn Âm hết lời.

Bạch Trú: "..." Hóa ra trong studio này, không chỉ có một mình Trần Vân Thịnh là gọi Kỷ Phồn Âm là "Chị"!

Bạch Trú vốn không có hứng thú với tình huống đua nhau nịnh bợ như vậy, nhưng trông thấy Trần Vân Thịnh chuẩn bị muốn đi, lập tức không chút do dự sửa đổi quyết định của mình.

Lỡ như Kỷ Phồn Âm uống say thì phải làm sao bây giờ, không thể để Trần Vân Thịnh đưa cô ấy về nhà được.

Địa chỉ nhà mới của Kỷ Phồn Âm được cô giấu như bảo bối, Bạch Trú dành cả ngày cũng không tìm ra được, giận đến mức ngứa cả răng.

Nhưng Kỷ Phồn Âm bây giờ cũng không phải là người mà cậu ta có thể tùy ý đối đãi như trước.

Studio có quá nhiều người, buổi liên hoan phải chia nhau ra xuất phát, sau hết lượt xe này đến lượt xe khác, cuối cùng xe chở người tổ mỹ thuật của Bạch Trú cũng được rời đi.

Qua lại với Kỷ Phồn Âm một thời gian, Bạch Trú thậm chí còn cảm nhận được tính cách bản thân đã thay đổi tốt hơn.

Đồng nghiệp thử tới nói chuyện với cậu ta, Bạch Trú còn có thể câu được câu không hàn huyên với bọn họ.

"Tiểu Trần sao? Cậu ấy rất là tài giỏi." Bên cạnh, lão đại tổ biên tập dựng ngón tay cái lên, "Rõ ràng trước kia chưa từng tiếp xúc đến việc làm phim, nhưng cậu ấy ham học lại thông minh, bắt tay vào làm rất là nhanh, nếu như thực tập sinh nào cũng có trình độ như cậu ấy thì thật là tốt."

Tổ hoạt hình máy tính cũng gia nhập vào cuộc đối thoại: "Hiếm khi nào lại có một người trẻ tuổi, mà tính cách lại rất trầm ổn như vậy, nếu có thể ở lại Studio, không qua mấy năm cũng có thể làm lên được vị trí chủ quản."

Cô bé trẻ tuổi phụ trách phân cảnh kịch bản thì giơ hai tay lên nói: "Đúng vậy, hơn nữa còn có tính cách rất đáng tin, chắc chắn sẽ không tùy ý thay đổi tình cảm hay là ngoại tình đâu."

Bạch Trú muốn khịa hai ba câu gì đó, nhưng lời đến khóe miệng lại nhịn được.

―― cậu ta có tư cách phát biểu trên cái đề tài này sao?

Đúng lúc này, cậu ta trông thấy Kỷ Phồn Âm ở cuối đám người đi tới, bên cạnh là Trần Vân Thịnh.

Kỷ Phồn Âm lên xe của mình, Trần Vân Thịnh nói với cô hai câu, sau đó an vị ngồi lên tay lái phụ kế bên Kỷ Phồn Âm.

Bạch Trú nắm chặt tay lái.

"Vậy Bạch Trú thì sao?" Trong đám người nói chuyện phiếm, có người đột nhiên hỏi, "Cậu làm như thế nào mà đến được phòng làm việc của chúng tôi vậy? Tôi là người bên phía nhân sự mà còn chưa lấy được sơ yếu lý lịch của cậu."

"Tôi..." Bạch Trú nói lắp, lồng ng.ực nôn nóng không chỗ phát ti.ết, nhắm hai mắt lại mới thoáng tỉnh táo được, "... Tôi muốn ở gần một người hơn một chút nữa."

"A, theo đuổi idol à? Làm nghề của chúng ta thì sẽ dễ gặp được minh tinh hơn nhiều đó."

"Nhưng mà cũng càng dễ bị hủy hình tượng."

"Cái này cũng đúng..."

Bạch Trú còn đang nhìn chằm chằm vào xe của Kỷ Phồn Âm, đột nhiên Thẩm Thích đi tới bên cạnh xe của cậu ta, gõ gõ vào ghế lái cửa sổ xe.

Bạch Trú tưởng là anh ta muốn nói chuyện gì liên quan đến buổi liên hoan, bèn chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống.

Sau đó Thẩm Thích hơi xoay người hỏi cậu ta: "Nhìn thấy chưa?"

"Nhìn thấy cái gì?" Bạch Trú không hiểu.

Thẩm Thích chỉ chỉ về phía xe Kỷ Phồn Âm.

Bạch Trú lập tức đen mặt.

Thẩm Thích nhìn kĩ nét mặt Bạch Trú, gật đầu một cái: "Nhìn nhiều một chút, tốt nhất là nghĩ nhiều một chút."

Bạch Trú nhịn xúc động muốn mắng chửi người xuống, cảm thấy đầu óc tên trợ lý này của Kỷ Phồn Âm chắc chắn là bị hỏng rồi.

...

"Lần sau, chuyện dùng một chén latte để được ngồi bên ghế lái phụ của chị sẽ không phát sinh nữa đâu." Kỷ Phồn Âm vừa khởi động xe vừa nói.

"Vâng." Trần Vân Thịnh ngoan ngoãn gật đầu.

"Cũng đừng nghĩ đến việc đổi sang món đồ uống khác."

"... Vâng." Trần Vân Thịnh rời ánh mắt khỏi một chiếc xe hơi nhìn rất đắt ở trong gương chiếu hậu, vừa thắt giây an toàn vừa nói, "Trước kia lúc gọi điện thoại cho chị, em đã nghe thấy tiếng của Bạch Trú

Kỷ Phồn Âm thật sự không nhớ chuyện này xảy ra lúc nào: "Thật sao?"

"Vâng, ngày hôm sau sinh nhật của chị, cái ngày mà chị trả lời điện thoại của em." Trần Vân Thịnh để hai tay lên trên chân, dáng vẻ khá là nhu thuận, "Lúc tắt điện thoại, em nghe được đầu bên kia điện thoại có giọng nói của cậu ta."

Kỷ Phồn Âm nhớ lại, khi đó cô và Bạch Trú đang đi Hi Lạp.

"Chị nói với em đó là công việc, " Trần Vân Thịnh nói tiếp, "Em còn tưởng rằng Bạch Trú cũng đang làm việc ở đây."

"Đó là một công việc khác." Kỷ Phồn Âm hời hợt nói.

Trần Vân Thịnh trầm mặc một chút.

Chỉ trong nháy mắt, cậu đã suy nghĩ rất nhiều.

Kỳ thật, Kỷ Phồn Âm chưa bao giờ muốn giấu diếm cậu.

Thậm chí lần mà Bạch Trú tới cửa gây chuyện cũng tiết lộ ra không ít tin tức.

Nhưng Trần Vân Thịnh cũng chỉ nói bóng nói gió hỏi qua Kỷ Phồn Âm một lần như vậy, sau đó liền không tìm hiểu sâu thêm nữa.

Cậu có phỏng đoán của mình, nhưng chưa bao giờ tiếp cận đến bước chứng thực.

Hiện tại có phải là một thời cơ tốt hay không?

Thế nhưng đã giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt chị ấy lâu như vậy rồi...

Trần Vân Thịnh không xác định được, dùng ngón tay phủi hai lần lên trên cái quần, cuối cùng ngẩng đầu lộ ra nụ cười: "Khóa học nấu nướng của em chỉ còn một tháng nữa là xong."

Trong lời nói của cậu giấu giếm ý nhắc nhở.

"Ừm, " Kỷ Phồn Âm lái xe liếc mắt nhìn cậu, có hơi buồn cười chọc thủng ý nhắc nhở của cậu, "Chị chưa quên."

Chỉ mấy chữ thôi lại khiến tâm tình của Trần Vân Thịnh tốt lên, cậu thả lỏng ngón tay, đem Hạ Thâm Tống Thì Ngộ rồi cả Bạch Trú ném ra sau đầu.

Cậu quá rõ, bất luận những người khác có múa máy làm sao thì quyền quyết định duy nhất từ đầu đến cuối cũng chỉ được nắm giữ ở trong tay Kỷ Phồn Âm mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK