Vinh Nam không biết phải dùng từ gì để hình dung tâm trạng của mình vào giờ khắc này, nhưng anh ta biết, hiện tại Đường Thi… đã hoàn toàn đoán được mọi chuyện rồi.
Tất cả, những tội lỗi sinh ra ngay từ ban đầu đều được phơi bày trong mắt cô, cô nhìn thắng Vinh Nam, trong nháy mắt kia, Vinh Nam cảm thấy có cảm giác như bị đánh tan thành hàng trăm hàng nghìn mảnh nhỏ.
Toàn bộ toan tính của anh ta, tất cả đều bị Đường Thi nhìn rõ mười mươi. “Ban đầu… Tôi không dám nghi ngờ anh.” Đường Thi nói: “Nhưng khi tôi phát hiện anh có thể điều động du thuyền dân dụng… Tôi liền phát hiện có điều không đúng, Rốt cuộc là người có thân phận như thế nào mới có thể tùy ý tự thiên làm hết thảy mọi thứ?” Nhất định phải có địa vị xã hội tuyệt đối mới có thể làm được đến mức này.
Cho dù hiện tại Đường Thi bị Vinh Nam khổng chế, không nhúc nhích được dù chỉ một li, nhưng cô vẫn dùng ánh mắt lạnh lùng đến cực điểm để nhìn chắm chằm Vinh Nam.
Sau đó, dưới lầu có người truyền tin tức đến, đánh thắng qua bộ đàm thông báo: “Báo cáo ngài! Bạc Da chưa chết!”
Bạc Dạ cũng chưa chết?
Trong giây phút đó, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có một chiếc trực thăng bay thẳng phía trêи du thuyền, một dây thừng bang sãt thả từ trực thăng xuống biển, phía dưới là một bóng người bị sóng biển đánh cho quay cuồng. “Bất được!”
Lam Minh hô một tiếng: “Tìm được Bạc Dạ rồi! Giữ vững!”
Bạc Dạ vừa mở miệng thì nước biển lập tức chảy vào, Đường Thi kinh hãi nhìn lại, sợ xảy ra chuyện gì, chỉ là một ngọn sóng đấy lại đây cũng đủ nhấn chìm Bạc Da, cũng may tay anh nắm chặt dây thừng, nếu không sợ là đã rơi thẳng xuống biển sâu. “Kéo anh ấy lên!”
Diệp Kinh Đường hét lên một tiếng: “Bạc Dạ! Bây giờ chúng tôi thả dây xuống! Anh buộc ở trêи lưng, chúng tôi kéo anh lên… “Anh ấy không nghe thấy!”
Lam Minh điên cuồng hò hét trong gió: “Có loa không!” “Chỗ tôi có!”
Lục Khủng Long tìm ra, sau đó đưa cho Lam Minh, Diệp Kinh Đường đứng ở boong tàu nhìn thấy hết thảy, còn muốn xử lý kẻ áo đen đang không ngừng xông lên ở phía sau, anh ta không rảnh bận tâm cái khác, chỉ cần Bạc Dạ được cứu sống, chỉ cần… Chỉ cần Bạc Dạ được cứu sống! “Không thể để Bạc Dạ sống sót được!”
Vẻ mặt Vinh Nam thay đổi, nhìn thấy trực thăng của bọn Lam Minh kéo Bạc Dạ ra khỏi biển, sắc mặt đều thay đổi: “Không có khả năng… Bạc Dạ tuyệt đối không thể sống, chẳng nhẽ một phát đạn vừa rồi không bắn vào người anh ta à?”
Có thể vừa vặn bản trúng cá bơi qua, cho nên máu này thật ra là máu cá mà không phải máu Bạc Dạ, nhưng đúng là vì máu này mới khiến Vinh Nam nghĩ Bạc Da đã táng thân đáy biển rồi. “Tay súng bắn tỉa nhanh lên! Thừa dịp bọn họ còn chưa kéo Bạc Dạ lên, lập tức ngầm bån Bạc Dạ đi!”
Vinh Nam giận giữ gầm vào bộ đàm: “Ngoài ra, hãy loại bỏ tất cả những người đã giúp đỡ và những người đang trì hoãn thời gian cho họ, tất cả!”
Xử lý tất cả!
Máy bay trực thăng lớn như vậy, nếu như bị người ngắm bản thi khả năng bắn trúng là một trăm phần trăm!
Ngay cả một người ngoài nghề như Đường Thi cũng biết cách ngâm bản máy bay trực thăng, chứ đừng nói là đội quân tinh nhuệ của Vinh Nam!
Cảm xúc kịch liệt khiến cho đồng tử của Đường Thi co rút nhanh chóng, có ngây ngẩn cá người, sau đó con người đỏ hoe, lúc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức nhìn thấy Bạc Dạ ướt sũng trong biển, anh dùng sức nằm chặt dây thừng, sau đó một dụng cụ cứu hộ được thả xuống từ máy bay, ngay tại lúc này, bộ đàm trêи vai Vinh Nam vang lên: “Tay súng bắn tỉa của chúng ta. Chỉ còn lại hai người, những người còn lại đều bị Thất Tông Tội Lý trừ khử rồi!”.
Thất Tông Tội Lý.
Mắt Đường Thi sáng lên, nhưng Vinh Nam ở phía sau lại đang cổ hết sức để áp chế cơn tức giận: “Chết tiệt, lại là Thất Tông Tội Lý này, sớm giết hết chúng thì tốt rồi.” “Anh sẽ hối hận.”
Đường Thi thừa dịp Vinh Nam đang rối loạn, liếc mắt nhìn biển rộng một cái, xác nhận Bạc Dạ có thể được cứu về, lúc này Vinh Nam đã bình ổn lại, anh ta cười lạnh nói với Đường Thi: “Có phải cô cảm thấy các người đã nắm được chiến thắng trong tay không?” “Chẳng lẽ không đúng à?”
Cho dù Đường Thi bị Vinh Nam dùng ánh mắt hận thù nhìn chằm chằm, trong lòng lại khẩn trương giống như có búa tạ đang không ngừng gõ, lại vẫn giả vờ như không có việc gì: “Vinh Nam, anh không cần lừa chính mình, khuôn mặt thật của anh đã bị tôi vạch trần, một người làm tổng thống giả nhân giả nghĩa như anh, nắm sinh mạng của mọi người trong tay nhưng lại lấy quyền hành của chính mình để lừa gạt cả thiên hạ!”
Vinh Nam không nói chuyện, anh ta xoay chuyen ánh mắt, sau đó nở nụ cười: “Lớn tiếng đe dọa, hiện tại cô còn nói một chữ nữa thì có thể bị tôi xử lý trong giây phút!”
Đường Thi siết chặt ngón tay: “Ép buộc một người phụ nữ như tôi, anh đáng mặt đàn ông sao?” “Phân biệt giới tính làm gì?” Tiếng cười của Vinh Nam như Tu La dưoi đia ngục: “Ban đầu lúc gặp chuyện không may, cô kêu gào nam nữ ngang hàng, bây giờ lại nói tôi ép buộc một phụ nữ, Đường Thi, cô có ba phải cũng không cần thể hiện quá rõ ràng như vậy chứ? Ép cô thì sao vậy? Thế giới này chính là the giới kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, cho tới bây giờ chi phân biệt mạnh yếu, không phân biệt nam nữ!”
Đường Thi sợ hãi trước lời nói của Vinh Nam, cô run rẩy nói: “Vinh Nam… Anh thật sự không hơn không kém một kẻ cặn bã!” “Thật vô tình mà kẻ cặn bã lại là ngài tổng thống của các người.”
Vinh Nam đi đến trước mặt Đường Thi, nhìn thấy cô né tránh, anh ta cười một tiếng, sau đó chỉ ra ngoài cửa sổ, nâng tay lên, ra một mệnh lệnh. “Khi nào Bạc Dạ được kéo đến giữa không trung, không cách nào né tránh… ” Vinh Nam ấn cái nút ở bộ đàm: “Thì đánh hạ hết bọn chúng!”
Vinh Nam thật sự quá thông minh, thậm chí anh ta còn nhận ra Đường Thi là đang cố gắng kéo dài thời gian, vì muốn có thể cứu được Bạc Dạ, chỉ là lúc ở trêи biển còn có thể né tránh viên đạn, bởi vì dòng nước có thể cuốn viên đạn bay sang hướng khác, nhưng một khi kéo lên giữa không trung, chẳng khác nào hoàn toàn bại lộ chính mình, thậm chí căn bản không có chỗ né tránh!
Thời điểm kia, Bạc Dạ chính là bại lộ trước mắt mọi người, trở thành bia ngăm bằng thịt! Lông mày Đường Thi giật giật, muốn tiến lên lại bị Vinh Nam nằm chặt bả vai đè lại, cô hô to một tiếng: “Sao anh phải làm điều này!”
Vinh Nam không nói chuyện, mệnh lệnh đã được đưa ra. “Để cho tất cả mọi người đi vào chỗ chết, còn anh cuối cùng sẽ thế nào?”
Giọng nói của Đường Thi đä bất đầu run run: “Cho dù chúng tôi có chết thì Vinh Bắc cũng không quay trở về được đâu! Từ sau khi Vinh Bắc chết, anh bắt đầu tất cả kế hoạch, thậm chí lợi dụng sinh mệnh của mọi người để làm thí nghiệm, từ thí nghiệm động sâu cho đến thí nghiệm quay ngược thời gian, tất cả những việc này đều là vọng tưởng của anh! Chưa bao giờ có cách nào có thể quay ngược thời gian!”
Tất cả mọi chuyện đều đã xảy ra, không thể nghịch chuyển, người đã chết vĩnh viễn không có cách sống lại.
Đường Thi nói: “Anh không có cách nào tìm lại Vinh Bắc được đâu, hai chết cô ấy, anh đáng đời lắm! Anh xứng đáng cô độc cả đời!”