Anh, không phải đang đùa.
Hơi thở của Đường Thi ngưng trệ, Bạc Dạ đấy xe lăn của cô tiến lên phía trước, họ tiến lên trước, dòng thác hồi ức lại chảy lui về sau, hình ảnh của Phúc Trăn, Bạch Việt, Asuka đều trở thành một cuốn phim quay chậm, xung quanh bắt đầu vặn vẹo sụp đổ, từng chút một tan rã. Cùng với tất cả những yêu thương thù hận đều dần dần biến mất, biến thành một khuôn mặt không vui cũng không buồn.
Đôi mắt lạnh lùng nghiêm nghị, sống mũi cao thẳng tắp, cùng với đôi môi mỏng và đôi lông mày hờ hãng, anh chính là Bạc Dạ.
Là người luôn tồn tại trong một đoạn hồi ức yêu hận cố chấp không thể có được của Đường Thi.
Người đàn ông này từng muốn cô chết, nhưng cuối cùng lại dùng đôi vai mình để gánh mọi chuyện giúp cô.
Bạc Dạ, cả đời này chúng ta đều đang phí hoài của nhau, ngay từ ban đầu, người muốn tôi chết là anh, mãi đến sau này, người muốn bảo vệ tôi cũng là anh.
Đường Thi cảm thấy bản thân mình cũng đã đủ cứng rắn rồi, cho dù Bạc Dạ có dùng nhiều tình yêu hơn đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không để bản thân mình lùi bước, nhưng ngay tại thời khắc này, nghe thấy câu nói ấy chính từ miệng Bạc Dạ, trái tim cô vẫn không khỏi run lên. Bạc Dạ, anh khiến tôi trở nên yếu đuối.
Đường Thi đỏ mắt, nhìn Bạc Dạ đẩy cô ra khỏi cửa, anh thậm chí không quay đầu nhìn lại bất cứ ai trong truyền thông Starlight, Asuka và Bạch Việt đi theo phía sau Bạc Dạ, như thể hộ tống hoàng đế, mang theo khí thế như muốn tuyên bố với thiên hạ, dùng hành động chứng minh suy nghĩ của anh...
Tôi đến đây chính là để bắt em họ của anh và Tiêu Hách Thiên đi.
Tôi đến đây chính là để đưa Đường Thi về.
Tôi không cho phép bất cứ kẻ nào giẫm lên thể diện của Đường Thi, cho dù tôi đã từng là một tên cặn bã.
Tuyệt, đối, không, cho, phép.
Còn các người, không có quyền phản đối.
Bạc Dạ cười lạnh, nói một câu rồi đi, sau đó đẩy xe lăn của Đường Thi rời khỏi, Bạch Việt mặc một bộ đồ màu đỏ càng tăng thêm vẻ nguy hiểm của mình, nét đẹp phi giới tính của Asuka lại khiến người khác không dám tới gần, dưới sự hộ tống của bọn họ, không ai dám bước tới cản đường.
Phúc Trăn và những người khác trong truyền thông Starlight đứng sững ở đó ngạc nhiên, đến khi hít một ngụm khí lạnh mới có thể phản ứng trở lại.
Trước mặt tổng giám đốc của bọn họ mà bọn họ lại không nể mặt trực tiếp bảo hủy hợp đồng rồi dẫn người đi... Chắc chỉ có Bạc Dạ mới dám làm loại chuyện vô pháp vô thiên thế này!
Phúc Trăn hoàn hồn trở lại, vẻ mặt tức giận: "Đứng ngây ra đó làm gì? Đi cản đám người Bạc Dạ lại cho tôi!"
Bọn họ dám ngang nhiên bắt người đi trước mặt anh ta như vậy, Bạc Dạ không muốn chừa cho anh ta chút mặt mũi nào hay sao?
Phúc Trăn không kiềm được nỗi tức giận trong lòng, thậm chí không thể bình tĩnh nói chuyện, anh ta chỉ huy đám bảo vệ rồi sải bước ra ngoài bấm một dãy số. "Là tôi." Phúc Trăn hoàn toàn không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình, những việc Bạc Dạ làm tương đương với một cái tát thẳng vào mặt anh ta: "Bạc Dạ có thể muốn tạo phản." "Bạc Dạ?"
Vinh Nam nheo mắt, như thể chuyện này vượt quá dự tính của anh ta: "Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gi?" "Em họ của tôi." Phúc Trăn nghiến răng nghiến lợi: “Rất có thể đã bị Bạc Dạ đã thu thập bằng chứng trong lúc xuống tay với Đường Thi rồi. Thủ đoạn của Bạc Dạ thật khiến tôi không thể lường trước được, cậu ta nhất định sẽ làm cho em họ tôi thân bại danh liệt, và ngay cả gia đình tôi cũng vậy!”
Vinh Nam có chút kinh ngạc: “Chuyện gì vậy? Em họ của anh sao lại như vậy, đột nhiên lại ra tay? Tôi đầu có ra lệnh cho cô ấy?" "Không phải anh sao?" Sắc mặt Phúc Trăn tái nhợt:“Vậy là ai đã chỉ thị cho Thạch Hoa hãm hại Đường Thi? Bây giờ ngay cả Tiêu Hách Thiên cũng bị liên lụy rồi!"