Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Đường Duy nói ra những lời này, vẻ mặt của Bạc Nhan rõ ràng có chút sửng sốt.

Có thể gặp Đường Duy trong sân thể thao đã đủ khiến Bạc Nhan cảm thấy kinh ngạc rồi, vậy mà bây giờ Đường Duy thực sự hỏi thăm tình trạng của cô, điều này khiến cô có chút bối rối.

Cô sợ rằng bây giờ Đường Duy đang tát một cái rồi lại cho một viên kẹo, còn cô vẫn ngu ngốc mà tưởng thật.

Thế là sau một lúc suy nghĩ, Bạc Nhan đã chọn cách im lặng, cô cứ như vậy nhìn Đường Duy, do dự một lúc rồi nói: “Em nghĩ rằng… anh sẽ không muốn thể hiện mối quan hệ tốt đẹp với em trước mặt của mọi người.”

Vì vậy, Bạc Nhan không dám thể hiện ra bất cứ hành động nào, nếu Đường Duy đã ghét cô đến như vậy, anh nhất định không muốn bạn học biết mối quan hệ của hai người nên khi Bạc Nhan bị bắt nạt ở trường, cô cũng không dám nói với Đường Duy.

Nói cách khác, có thể nói hay không nói cũng không có ý nghĩa gì cả.

Như thể khi cô ấy nhờ khi nhờ Đường Duy giúp đỡ thì có thể giải thoát vậy. Ai có thể chắc chắn những gì mà Đường Duy trao.

Bạc Nhan không phải là một sự tổn thương khác chứ?

Đường Duy dường như nhận thức được Bạc Nhan đang suy nghĩ gì, nhưng cậu lại nheo mắt với vẻ mặt lãnh đạm, thoạt nhìn thì cậu giống như một người không dễ tiếp xúc, cậu tiến lên một bước thì Bạc Nhan lại lùi lại một bước.

“Anh… có thể về nhà được rồi” Bạc Nhan không biết phải nói gì, chỉ có thể nói thế này: “Bây giờ thời tiết đang dần lạnh lên rồi, trời cũng tối nhanh hơn, anh nên về sớm một chút.”

Gổ họng Đường Duy chuyển động lên xuống, lúc này Bạc Nhan đáng lẽ phải cùng anh ra xe đi về mới đúng, nhưng lúc này cô lại đứng đối diện anh nói: “Anh nên về sớm một chút”

Cô bé vẫn luôn trốn sau ʍôиɠ mình dường như đã chán việc đuổi theo và sẽ không đuổi theo nữa.

Đường Duy cũng không biết mình bị làm sao nên có chút lúng túng hỏi: “Tối nay cô muốn cùng học sinh mới đó cùng về nhà sao?”

Bạc Nhan không nghĩ nhiều, gật gật đầu: “Ừm, Nghiêu Nghiêu chỉ sống một mình, em phải chăm sóc cậu ấy”

Hàng lông mày của Đường Duy đột nhiên nhảy dựng lên.

Cậu không kiềm chế được mà tiến lên nằm lấy cổ tay Bạc Nhan, Bạc Nhan chưa kịp phản ứng lại thì cậu đã tiến đến trước mặt cô, trong mắt cậu dường như có một cơn bão lớn, muốn nuốt chửng cô.

Đường Duy nói: “Như vậy là cô, vừa mới thoát khỏi tôi, sau đó liền sống chung với những người con trai khác sao? Còn muốn chăm sóc cậu ta nữa sao?”

“Mọi chuyện không phải như anh nói đâu” Bạc Nhan mím môi nói: “Nhưng Nghiêu Nghiêu nhỏ tuổi hơn em, tính cách của cậu ấy rất bốc đồng, em phải làm tròn trách nhiệm chăm sóc cho cậu ấy”

Đường Duy nhướng mày cười một cách sưồng sã, giọng nói càng ngày càng cao, nếu không phải lúc này sân thể thao không có ai, hoặc nếu có bạn học đi ngang qua, chắc chắn họ sẽ nghĩ rằng đôi bạn nhỏ này đang cãi nhau.

Cuối cùng, Đường Duy nhìn vào mắt Bạc Nhan như thể… vừa đánh mất món đồ chơi mà cậu từng có thể cầm chắc trong tay.

“Làm tròn trách nhiệm sao? Quan hệ giữa cô và cậu ta là gì? Cô có trách nhiệm gì với cậu ta?” Đường Duy rất muốn chất vấn cô bé trước mặt, tại sao vẻ mặt của cô lại có thể ngây thơ như vậy mà từng chuyện cô làm đều khiến anh ta hận đến nghiến răng nghiến lợi!

Bạc Nhan, cái con người tàn nhẫn này!

“Anh hiểu lầm rồi, quan hệ giữa em và Tô Nghiêu không phải loại quan hệ như anh nghĩ đâu. Em đã giải thích với anh rất nhiều lần rồi Nghiêu chỉ là…” Ngay khi Bạc Nhan muốn giải thích điều gì đó thì sau lưng có.

một âm thanh truyền đến. Nếu nghe kỹ hơn một chút thì giọng nói có chút phẫn nộ: “Hai người ở sân thể thao lôi lôi kéo kéo gì vậy hả!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK