Không... sắp tắt thờ mất... sắp không thờ đưỢC nữa mất....
"Mà cô có biết hiện giờ tình hình của Bạc Dạ như thể nào không?" Mã Cường phá lên cười một cách suồng sã: “Bạc Thị sắp phá sản đến nơi rồi. Cô tưởng Bạc Dạ bây giờ vẫn còn là Bạc Dạ ngày xưa sao? Đường Thi ạ, loại đàn bà con gái như cô dễ bị lừa lắm, dù có đối xử tệ bạc đến mấy thì cuối cùng vẫn sẽ được tha thứ, cô không thấy là mình chẳng hề vô tội một chút nào hay sao? Chính sự khoan dung ngu ngốc của cô môi khiến cô đáng phải chịu nhiều khốn đốn như thế. Có lẽ giờ đây Bạc Dạ còn chẳng tự lo được cho thân mình đầu, không có Bạc Thị thì nó chỉ là một con chó mà thôi...
"Đi theo tôi đây này, tôi sẽ đối xử với cô nhẹ nhàng, dẫu sao thì thân hình này của cô cũng là hàng đồ chơi hiếm có khó tìm. Đường Thi... hãy đi theo tôi, tôi sẽ không giống như Bạc Dạ đâu, tôi sẽ trở thành chủ nhân của cô... Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài..."
Ông ta là một kẻ biến thái với sở thích bạo dâm.
"Ánh mắt cô như vậy là sao?" Nhận ra nét mặt không chịu khuất phục của Đường Thi, Mã Cường nổi cơn giận dữ: "Bạc Dạ là cái thá gì cơ chứ? Đường Thi, vì Bạc Da cho nên cô mới thành ra nông nỗi này. Tôi là đấng cứu thế của cô! Tôi là thượng để của cô!"
"Bớt nói những lời đường mật đó đi!"
Đường Thi cảm thấy đầu óc mình đang bốc cháy, nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô vẫn bất chấp tất cả để cất lên tiếng nói.
Dù cho mỗi một câu nói thốt lên là toàn thân cô run rẩy, bắt đầu mất dần đi sức lực từng chút, từng chút một. Mắt Đường Thi vẫn đò ngẫu, cô chọc tức Mã Cường không màng đến hậu quà: "Loại người chưa từng trải như ông... chỉ biết đứng trên cao phản xét mọi điều một cách độc đoán, ý nghĩ đó mới là nực cười nhất! Tôi thì thấy những kẻ tự cho mình là đúng cũng ngu ngốc chẳng khác gì đám người hành động không suy nghĩ. Ông hãy tự xem lại mình đi thì hơn!"
Dựa vào đâu... Dựa vào đâu mà ông ta có quyền phản quyết mọi thứ của người khác bằng cái vẻ ăn trên ngồi trước tự cho mình là cao quý tột bậc như thế?
Rõ ràng là ông ta chẳng biết gì về tất cả những điều mà Bạc Dạ đã hy sinh và chấp nhận đánh mất để chuộc lại lỗi lầm.
Đường Thi nghiến răng đến chảy máu, gồng mình chịu đựng không để cơn đau làm ứa nước mắt. Thế nhưng trạng thái hiện giờ của cô lại kích động thêm ham muốn cưỡng bức của Mã Cường
"Mẹ kiếp, đừng có mà không biết điều!"
Lại một củ bạt tai nữa giáng xuống, đầu Đường Thị ong ong, nhưng cô vẫn siết chặt nắm tay, dáng vẻ ấy làm cho Mã Cường quyết phải nhẫn tâm: "Lột sạch cô ta ra!"
"Đừng tới đây!"
Đường Thi hét lên, đám giúp việc nữ nhào tối. Họ lấy ra một mành vải che mắt người khác và tự quây minh lại trong lớp màn che. Bao nhiêu nhưng ngón tay mềm oặt không xương bắt đầu lần mò bửa bãi trên người Đường Thi. Hành động ấy khiến cho toàn thân Đường Thi run lấy bảy: "Đừng..""Đừng mà.
"Chị yêu, đừng giãy giụa nữa, chủ nhân của chúng ta dịu dàng lắm."
Họ đều bị Mã Cường huấn luyện trở thành "vật nuôi trong nhà", thậm chí còn có ý định tẩy não Đường Thi, lòng tự trọng của người phụ nữ bị hủy hoại: "Không, các cô mới là người bị tẩy não."
"Chị yêu ơi, chị có làm vậy cũng vô ích thôi... Không ai đến cứu chị đâu, con mồi mà ông Mã đã nhắm đến... không thể chạy thoát được..."
Người khác nghe điệu cười đó thì thấy vui tai nhưng Đường Thi lại cảm thấy giọng nói của đám con gái trước mắt làm con người ta kinh hãi, mấy tấm màn che mỏng manh kia bị người ta vén lên bất cứ lúc nào, có ai đó thỏ tay kéo khóa chiếc váy của cô xuống. Cả đám con gái vây quanh Đường Thi, chỉ có mấy tẩm vải che khuất tầm nhìn, cô đã không còn sức lực để chống chọi lại tất cả những điều này nữa.
Đường Thi mơ màng nghe thầy tiếng rung động trên sản, còn cô thì đuối sức, toàn thân chìm trong bóng tối mịt mùng.