Bạc Dạ thu chân lại, sau đó nhìn Lâm Từ: "Còn những việc tôi giao cho cậu làm thì sao rồi?" "Ốn thỏa cả rồi a." Lâm Từ liếc mắt nhìn bốn phía xung quanh, hạ thấp giọng, đưa văn kiện trên tay cho Bạc Dạ: “Tất cả đều ở trong đó, cậu chủ tự mình xem xét đi."
Bạc Dạ hỏi: "Cậu đảm bảo Đường Thi không biết chứ?" “Hoàn toàn đảm bảo." Lâm Từ liếc mắt nhìn thoáng vào bên trong: "Tôi cũng tiện tay điều tra
Thạch Họa một chút đây."
Bạc Dạ nhoẻn miệng cười: "Đúng thật là áo khoác nhỏ của tôi đấy nhé. Sao lại tri kỉ đến mức này chứ, đúng là không uống công tôi thương cậu đấy." “Thôi đừng." Lâm Từ nghiêm mặt từ chối: “Cậu cử theo sau cô Đường Thi thật tốt đi nhé, tôi không nhúng tay vào đâu. "..." Cái tên trợ lý này quả thực càng ngày càng làm phản rồi.
Sau khi Đường Thi chụp xong trọn bộ áp phích, lúc đi ra lại thấy Bạc Dạ vẫn còn đứng đấy, cô hơi nhướng mắt: "Sao anh còn ở đây?" "Tôi vừa xong việc nên ghé gặp em một chút, không ngờ lại đúng lúc em cũng tan làm."
Da mặt của Bạc Dạ dày đến mức đến cả súng đạn bắn cũng không thủng nổi rồi đấy, đặc biệt là cái gương mặt đấy, lúc anh ta nheo mắt lên cười, vô cùng đẹp trai, đúng cái vẻ đẹp trai cặn bã luôn: "Em có đang rảnh không? Nếu em đang rảnh, anh mời em một buổi trà chiều."
Lâm Từ đứng phía sau đưa tay che mặt, ôi trời ạ... Anh ta thật sự bó tay với cậu chủ nhà mình rồi.
Đường Thi còn chưa lên tiếng, Khắc Lý Tư đã xông tới: "Rảnh chứ rảnh chứ! Muốn uống trà chiều hả? Mang tôi đi theo với nhé?"
Bạc Dạ tôi muốn theo đuổi vợ, anh đi theo làm cái gì hả, kết quả Khắc Lý Tư ôm Đường Thi, giọng điệu phách lối mà nói: "Ngại ghê, bé cưng của nhà tôi đi theo tôi cả mà, tôi đi đâu, Đường Thi đi theo đó, đúng không bé Thi?"
Bé Thi! Bé Thi! Còn dõng dạc mà gọi bé Thi! Ánh mắt Bạc Dạ như sắp bốc lửa, Đưởng Thi vì cảm thấy hơi xấu hổ nên chỉ có thể đồng ý: "Ừ..." "Cứ vậy đi, đi thôi, đi uống trà chiều thôi nào, địa điểm cứ để tôi chọn cho." Khắc Lý Tư ôm Đường Thi, khiêu khích nhìn Bạc Dạ, ánh mắt kia cực kỳ có ý tứ, anh ta nói tiếp: "Tôi biết một nơi bán bánh gato ăn cực kỳ ngon luôn đấy, không bằng chúng ta cũng nhau đi ăn thử đi nhé?"
Khương Thích và Hàn Nhượng không phản đối, vốn đĩ hôm nay đi đưa Đường Thi đi phỏng vấn thôi, chụp ảnh xem như khá suôn sẻ, cũng chưa có sắp xếp nào khác nên vui vẻ đi theo họ thôi.
Vốn muốn hỏi ý Đường Duy xem sao nhưng cậu nhóc lại xua xua tay: "Con muốn đến bệnh viện thăm thầy." “Vậy thì chú đưa cháu đến bệnh viện nhé." Vưu
Kim từ đằng xa vừa đi vừa nở nụ cười, nói với Thang
Duy: “Vừa lúc để Đường Thi thư giãn một chút, vậy chúng ta chia ra hai hướng đi, rồi buổi tối gom lại cùng nhau ăn bữa cơm nhé?" “Được đấy." Khương Thích gật đầu: "Duy Duy, chú ý an toàn nhé." "Dạ.” Đường Duy ngẩng đầu liếc nhìn Bạc Dạ, sau đó lập tức nhìn sang chỗ khác.
Nhìn thôi cũng không thèm nhìn đến người ba khó tin này nữa! Sao lại có thể để người đàn bà khác đánh mẹ cơ chứ!
Vốn dĩ cậu bé còn muốn giúp Bạc Dạ theo đuổi Đường Thi, hiện giờ xem ra không muốn nghĩ đến nữa luôn cơ đấy, để cậu đuối ngược ông ấy đi còn hơn!
Cậu nhóc tức giận cắn môi, đi theo sau Vưu Kim, Bạc Dạ liếc nhìn Đường Duy rồi thở dài.
Lâm Từ đến gần thì thầm hỏi anh: "Cảm giác bị con mình ghét bỏ thấy sao hả cậu chủ?"
Bạc Dạ hận không thể đấm cậu ta một cái: "Cậu có tin tôi đánh cậu không hả?" “Đúng là miệng lưỡi đàn ông, gạt người gạt quỷ. Lâm Từ kỳ kỳ quái quái lẩm bẩm, từ sau khi Đường Thi quay lưng với Bạc Dạ, đổi lại thành Bạc Dạ nỗ lực dỗ cô vui, lá gan Lâm Từ cũng theo đó mà lớn dân lên rồi, dù sao cậu cũng là người được cô Đường Thi đề bạt đấy nhé! "Mới vừa rồi cậu chủ còn nói thương tôi."