Bạc Dạ hoàn toàn rung động vì lời nói của Khương Thích. Anh chưa bao giờ nghĩ mình lại có ý nghĩa lớn đến thế với Đường Thi, thậm chí nằm ngoài dự kiến của anh. Anh vốn cho rằng Đường Thi có thể tha thứ cho mình đã là tổ tiên ban phước, chưa bao giờ nghĩ mình là gì với Đường Thi.
Nhưng thực tế, cho dù cả hai đương sự đều không muốn thừa nhận, nhưng họ vẫn không thể không thừa nhận rằng họ đều đã trở thành một phần trong sinh mệnh của nhau, từ thời trung học nổi loạn ngây thơ cho đến cuộc hôn nhân làm tổn thương cả hai bên cùng với sự yêu hận dồn đến đường cùng. Khoảng thời gian ấy thất sự rất dài, thậm chí có thể đo đếm bằng chữ "mười năm" đầy chua xót.
Một người có bao nhiêu mười năm? Nhưng mười năm của Đường Thi... lại bị Bạc Dạ phí hoài.
Bạc Dạ đứng đó như đắm chìm trong sự im lặng dài dòng. Anh nghiêng mặt, đôi mắt tối om như bóng đêm.
Lúc Đường Thi rửa bát xong đi ra, thấy Bạc Dạ và Khương Thích đang hút thuốc ngoài ban công, vẻ mặt đều rất nặng nề, như thể vừa trò chuyện xong. Cô gõ cửa thủy tinh, Bạc Dạ quay lại thấy cô nói khẩu hình: hai người đang làm gì? Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net
Bạc Dạ lập tức dụi tắt thuốc lá, vừa lúc tay Đường Thi vẫn còn ướt, Bạc Dạ thuận tay rút mấy tờ khăn giấy trên bàn trà, sau đó thấp giọng nói: “Cảm ơn em đã chiêu đãi bữa tối. Tôi phải đi rồi." "Ừ"
Đường Thi cũng không giữ lại anh, đưa anh ra ngoài. Bạc Dạ đổi giày ở lối vào, Khương Thích đứng sau lưng nhìn họ, không hiểu sao lại thấy cảnh tượng này rất giống Đường Thi làm vợ đưa chồng đi làm. Cô lắc đầu, cũng nói: “Bye bye." "Cảm ơn." Bạc Dạ khẽ nói, sau đó xoay người rời đi. Đường Thi nhìn theo bóng lưng anh, Tiểu Dạ Dạ thè lưỡi đứng ở cửa. Nhận thấy Bạc Dạ sắp rời đi, nó bèn đi theo, đặt chân lên đầu gối anh. Có lẽ nó cũng lưu luyến anh.
Bạc Dạ mỉm cười: "Tuần sau tao lại tới thăm mày." Tiểu Dạ Dạ rú lên mấy tiếng. Bạc Dạ xoa đầu nó: "Ngoan, nhớ ở nhà với mẹ, đừng cắn đồ biết chưa? Hôm nay ba thấy ba đôi dép bị con cắn hư rồi đấy!" Cập nhật chương mới nhất tại Tr uyện88.net
Bị răn dạy nên Tiểu Dạ Dạ không còn tràn đầy sức sống như ban đầu, cụp tai nức nở mấy tiếng. Bạc Dạ cười gõ trán nó: "Được rồi, ba đi đây.”
Đường Duy từ trong phòng đi ra, kêu lên: "Khoan đã"
Bạc Dạ dừng lại, thấy con trai mình đang đứng cuối hành lang, hai cha con mỗi người đứng một đầu hành lang, giống như hai bên cán cân. Đường Duy nắm chặt tay, cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: "Ba... Ba đi đường lái xe.. Cẩn thận”
Nghe vậy, Khương Thích và Đường Thi đều bất ngờ. Lúc trước người kháng cự Bạc Dạ rõ ràng nhất chính là Đường Duy, mà nay... Người biểu đạt tình cảm rõ ràng nhất cũng là Đường Duy. Trẻ con luôn rất thẳng thắn, thích gì, ghét gì, vĩnh viễn có thể nhận thấy từ trong ánh mắt, giọng nói của chúng. Đường Thi cảm thấy xót xa, nhìn con trai và Bạc Dạ, họ phải dè dặt đến mức này, có phải cô đã sai rồi không? Có phải cô... đã quá tàn nhẫn không?
Nghe Đường Duy dặn dò, Bạc Dạ hơi ngẩn người, phục hồi tinh thần lại, anh nhếch mép cười: "Ừ."
Được hai mẹ con họ tiếp thu đến mức này, anh đã thỏa mãn rồi.