Bạc Dạ nhìn thoáng qua, nhấp vào trang phát trực tiếp để xem đoạn phát lại, đúng lúc Đường Duy đang đứng trước máy quay và giới thiệu bản thân, nhìn con trai giới thiệu danh tính bằng tiếng Anh lưu loát, anh cảm thấy có chút tự hào. Cậu bé này là niềm tự hào của cuộc đời anh và là tâm huyết cả đời của Đường Thi, anh thật may mån. "Hình như cậu chủ nhỏ có rất nhiều người hâm mộ" Lâm Từ mở khu bình luận trên Weibo, tên của nhóm chương trình là "Ánh sáng tương lai", bởi vì sự lựa chọn là những đứa trẻ khá thông minh từ các quốc gia tham gia chương trình. Kể từ khi tài khoản Weibo chính thức này được mở, rất nhiều fan đã theo dõi, cả những người lớn tuổi cũng ở trong đó. (Ôi, sao con của người khác lại ngoan như vậy.] [Đúng rồi, Đường Duy quá đáng yêu, có phải đến từ Bạch Thành không? Thật có chút thể diện!] [Quá tự hào! Nghe người ta nói tiếng Anh, người ta năm sáu tuổi đã quay chương trình tiếng anh, mà khi tôi năm sáu tuổi vẫn chỉ biết chơi trong bùn.] [Đều là đám trẻ ngoan, cậu bé Nhật Bản đẹp trai kia cũng vậy, tôi cảm thấy cả đời này mình không thể nào sinh ra một đứa bé xinh đẹp như vậy.] [Gene! Gene!] [Tôi nghe nói Đường Duy là con trai của cậu Bạc Dạ ở Hải Thành? Là thật hay giả?] [Tôi cảm thấy cũng giống, chẳng lẽ là con riêng?] [Không rõ, wow, thân phận quá bí ẩn, chẳng trách gia giáo tốt như vậy, nếu thật sự là con của Bạc Dạ, khả năng như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên.] Cập nhật chương mới nhất tại Truyện 88.net
Lâm Từ đưa điện thoại cho Bạc Dạ, để Bạc Dạ nhìn hai lần, anh cười nhẹ: “Thế hệ những bà mẹ fan cũng hâm mộ bọn họ?" "Cũng có rất nhiều cô gái thích”
Lâm Từ cảm thấy rất vui khi thấy Đường Duy được công chúng đón nhận. "Họ đều khen cậu chủ nhỏ dễ thương." Bạc Dạ cong môi đắc ý: "Đó là đương nhiên, con trai của tôi mà”
Thôi đi, tên lưu manh vô liêm sỉ không biết xấu hổ này bây giờ có thể tự hào, không có Đường Thi thì con trai cậu không biết đang ở xó nào đâu! Mời bạn đọc truyện tại Truyện88. net
Lâm Từ liếc nhìn Bạc Dạ: "Vinh Nam đã đến Luân Đôn. Địa chỉ cách nơi chúng ta không xa, cậu định làm gì?" "Mọi thứ đều theo kế hoạch cũ." Bạc Dạ mở ra một bức ảnh trong điện thoại, liếc nhìn đường nét khuôn mặt thanh tú của người trên đó. "Thân phận của Vinh Nam có thể không thoát liên quan đến người này."
Lúc này có tiếng gõ cửa, Bạch Việt bước vào, Bạc Dạ lên tiếng chào hỏi: "Ô, cuối cùng cũng đến rồi."
Bạch Việt cầm trên tay một chiếc hộp lớn, mở ra bên trong là các loại thuốc màu, còn có một cây đao nhỏ, anh ta nói: "Tôi đã chuẩn bị xong rồi.
Bạc Dạ giống như đã nhận mệnh, nhìn Bạch Việt nâng đao tiến đến gần mình, hít sâu một hơi: “Xuống tay nhẹ thôi, nếu anh dám làm tổn thương mặt tôi..."
Bạch Việt cười cười: “Vậy thì tôi là người đẹp nhất thiên hạ rồi."
Bạc Dạ không chịu nổi, mở mắt ra, nói: "Cút!"
Ngay trong đêm đó, Đường Duy vừa trở về khách sạn thì cảm thấy nhịp tim đột ngột trở nên bất thường. "Chờ chút." Đường Duy sờ sờ ngực lấm bẩm nói: "Tôi cảm thấy có chút kỳ quái." Sakahara Kurosawa nghi ngờ liếc cậu một cái: “Có gì kỳ quái?"
Đường Duy thì thào nói: "Có người đang tới gần chúng ta."