Bạc Dạ nói ra những lời vô cùng thấm thía: “Nếu sau này con sợ sẽ hối hận, ba khuyên con bây giờ nên đến gặp Tô Nhan nói rõ ngay, càng sớm càng tốt’“
Bởi vì có nhiều khi, lỡ một giây cũng là bỏ lỡ rồi.
“Nhưng nếu Tô Nhan không chịu gặp con thì sao?”
“Lúc đó sợ là đã thua rồi.”
Bạc Dạ vươn tay vỗ ba vai Đường Duy: “Làm một người đàn ông đi thừa nhận sai lầm đi”
Đường Duy đón gió đêm lạnh lẽo đi tới cửa lớn nhà họ Tô. Lúc này đã rất khuya rồi, nhà lớn nhà họ Tô chỉ có một ngọn đèn đường duy nhất bật sáng. Vườn hoa bên trong tối đen, xuyên qua vườn hoa là cửa nhà họ Tô, lúc này đã đóng chặt.
Người bảo vệ ở cửa ngược lại đã nhận ra Đường Duy. Vừa nhìn thấy cậu cũng không nghỉ ngờ gì, trực tiếp mở cửa cho Đường Duy vào, chào hỏi cậu: “Cậu Đường đến muộn vậy à? Ông chủ và cô chủ chúng tôi có thể đã ngủ rồi “Ừ” Đường Duy trầm giọng, cẩn thận lắng nghe như đang nhẫn nại: “Làm phiền rồi”
Bảo vệ cũng mỉm cười vẫy tay với cậu, sau đó Đường Duy một mình đi qua vườn hoa, đến cửa nhà họ Tô.
Tạm ngừng vài giây, cậu ấn chuông cửa.
Đây gần như là một trong số ít lần trong trí nhớ của cậu, nghiêm túc đến tìm Tô Nhan.
Trước đó, dù là ở nhà của nhà họ Tô hay là ở biệt thự, cậu đều phá cửa đột nhập vào hoặc không chào hỏi mà đã vào, chưa từng tôn trọng nhà của Tô Nhan.
Chuông cửa vang lên đánh thức Tô Nhan đang ngủ trêи lầu.
Cô dụi mắt liếc Trì Liệt đang ngủ bên cạnh, giữa hai người có một khoảng trống rất lớn, cô chỉ có thể vươn tay vỗ vỗ Trì Liệt, mơ hồ nói: “Điện thoại của anh đang đổ chuông hả?”
Trì Liệt bị Tô Nhan xua tỉnh, giọng nói khàn khàn: “Ai lại đặt chuông điện thoại như chuông cửa chứ…”
Tô Nhan mơ mơ màng màng nắm tóc: “Vậy thì là chuông cửa kêu rồi! Kia, chuông đang kêu kìa!”
€ô như vừa lấy lại tinh thần, lay lay gọi Trì “Mau mau mau, dậy đi, có người ấn chuông đó.”
Vẻ mặt Trì Liệt mờ mịt chưa hiểu chuyện gì: “Đây là nhà của em mà, có khách cũng nên là em đi ra mở cửa. Từ từ, giờ là nửa đêm, sẽ không phải là người xấu chứ?”
Tô Nhan đẩy Trì Liệt ra, xuống giường tùy tiện khoác bừa một cái áo liền xuống nhà mở cửa. Trong đầu cô mụ mị vẫn không biết rõ rốt cuộc là ai mà muộn như vậy lại đến quấy rầy.
Đến khi mở cửa ra, cả người cô sững sờ Có một người đàn ông đang đứng ở cửa, toàn thân phủ đầy ánh trăng lạnh bạc, nửa người chìm trong bóng tối.
Lông mày của cậu khắc sâu lạnh thấu xương. Dưới màn đêm như càng được tôn lên vẻ lãnh đạm, đẹp đến mức không có chút hơi thở con người nào, tách biệt với thế gian.
Tô Nhan vẫn luôn nghĩ, có lẽ Đường Duy đã được Thượng đế ưu ái từ khi còn nhỏ, khuôn mặt và dáng người xuất chúng, có gia cảnh mà người thường ai cũng ao ước. Ngay từ chỉ khi còn nhỏ cậu đã thể hiện ra chỉ số IQ siêu cao và tài năng của mình. Tất cả những điều này đều được ban tặng độc nhất vô nhị, phải đi cả ngàn dặm mới đuổi kịp. Lẽ ra cô không nên rung động trước những suy nghĩ viển vông của mình. Đường Duy là người mà cô có thể với tới hay sao?
Mấy năm nay, bị giày vò cũng đủ rồi nên trả nợ đi.
Nhưng mà hiện tại, lại là ai phong trần mệt mỏi nửa đêm xông vào đứng bên ngoài cửa nhà cô, được thế giới tàn khốc này phái đến, đứng đối diện với sinh mệnh của cô.
‘Vươn tay ra là có thể chạm vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của cậu.