*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong tận đáy lòng của Tô Nhan thì tất cả những suy nghĩ có thể có được trong khoảnh khắc khi biết tin Từ Dao đã chết chính là coi như kết thúc mọi chuyện.
Cô đã tự mình dừng lại cuộc luân hồi bất tận như vậy nên chẳng sợ hai tay nhuộm đầy máu tươi.
Luật sư gấp đến độ nói năng hơi lộn xộn: “Cô ơi, cô không được từ bỏ ngay lúc này chứ. Tất cả mọi người đang ở bên ngoài chờ cô, huống chi chuyện của em trai cô ở trong chuyện này rất có lợi cho cô”
Bởi vì Tô Nghiêu là bị nhà họ Từ hại chết nên cô báo thù thay cho em trai mà bị ép tới mức hóa điên đến mất lý trí.
toàn bộ tài liệu chỉ chờ đến tòa án gặp lại thôi.
Lúc này Tô Nhan mới phát hiện thì ra bị cáo không chỉ có mình cô mà còn có một người khác đứng bên cạnh nữa.
Đường Duy.
Không ai có thể trốn thoát được.
Một đống sự thật trong quá khứ, một đống tội lỗi chồng chất tội lỗi, từng mảnh đời tươi sáng lại có sinh mệnh ngắn ngủi như vậy. Tô Nhan đã tưởng tượng qua vô số kết cục của cô với Đường Duy, nào là anh chết tôi sống, nào là cả hai đều bị thương, vân vân… nhưng cô không ngờ là ông trời lại gieo một con xúc xắc mà an bài một kết cục tàn nhẫn như vậy.
Thế nên cuối cùng, thay vì biện giải cho chính cô thì Tô Nhan vẫn đứng đó không hề động đậy. Cô cứ đứng thẳng ở đó, cô đã học thuộc lòng những lời của luật sư nói với cô. Chỉ cần cô nói ra là có thể sẽ được miễn một số hình phạt.
Tất cả mọi người như ngừng thở cùng nhau đợi Tô Nhan tự mình biện hộ.
Đường Duy nhìn cô chăm chằm, ngay cả hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Nhưng ngay chính khoảnh khắc đó, Tô Nhan lại trả lời ánh mắt của Đường Duy bằng một nụ cười.
Đường Duy, cũng nên cho anh nếm thử một chút địa ngục của em rồi.
Cô mỉm cười gắn từng tiếng: “Tôi không có gì để biện giải cả, tôi đã giết người thì phải ngồi tù. Tôi hận Từ Dao nên tôi không hề hối hận khi giết cô ta. Nếu lần này tôi giết không thành thì lần sau tôi sẽ cho cô ta nếm thử sự thống khổ khác.
Tôi xin chịu tất cả mọi sự trừng trị của pháp luật”
Tô Kỳ nghe thấy thế thì nhảy dựng đứng lên.
Không, không. Anh ta và Bạc Dạ đã đã chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chỉ cần Tô Nhan nói theo kịch bản là được rồi vì bản thảo này rất có lợi đối với cô. Tại sao… tại sao lại không nói?
Tô Kỳ nghiến răng, toàn thân đều nhấp nhổm không yên: “Tô Nhan”
Quan toà nhìn anh ta bằng ánh mắt đề nghị giữ trật tự, nhưng Tô Kỳ không thể kiềm chế nổi mà chạy đến đứng bên cạnh người phán quyết. Đường Duy cũng không thể tưởng tượng nổi mà nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhìn thẳng vào mắt cô thì cậu thấy được trong ánh mắt đó là quyết tâm thà làm ngọc vỡ của cô.
Trái tim của cậu lại nhói đau. Quyết định này của Tô Nhan quá độc ác, độc ác tới mức người thân của cô đều không nhận ra. Cô thà tự nhốt mình vào trong ngục tù chứ không thèm biện giải dù chỉ là một chữ. Làm sao có thể… làm sao có thể có người… tàn nhẫn với chính bản thân như vậy chứ.
Đừng… đừng… Tô Nhan, đừng như vậy mà… Cầu xin em.
Giống như có vật gì đó che mờ đôi mắt của Đường Duy, trong khoảnh khắc đó thì Đường Duy ý thức được có lẽ cậu sẽ mất Tô Nhan thật sự. Cậu sẽ mất đi cái đuôi quan tâm đến cậu nhất, mất hết những mối dây dưa yêu hận. Mất hết tất cả.
Cậu đã thua, thua đến tối tăm mặt mày.
Khi lời phán quyết được đưa xuống, cô bị áp giải đi ngang qua Đường Duy đang đứng chờ đợi ở đó. Trong giây phút kia thì Tô Nhan lại nhìn về phía Đường Duy mà cười một nụ cười long trời lở đất khiến người ta giật mình sợ hãi: “Anh xem, tôi chính là thích nhìn thấy niềm vui cá chết lưới rách như vậy đấy”