Hàm ý của ông ta là đang muốn nói cô vừa quay đầu là đã đi dụ dỗ người đàn ông khác, cô đừng tưởng rãng ông ta không biết gì.
Đường Thi nở nụ cười khéo léo hoàn mỹ, tựa như cô không hề nghe thấy ông ta nói những lời đó vậy. Cô đứng bên cạnh Ôn Lễ Chỉ, người nào không biết còn tưởng rằng bọn họ là một đôi.
Rồi sau đó có người lén lút lên tiếng hỏi.
Rồi ngay sau đó lại thấy Đường Thi và Ôn Lễ Chỉ bày ra bộ dạng ghét bỏ đối phương “Người đàn ông này quá giả dối rồi đó, hay là chúng ta bỏ qua đi.”
“Bạc Dạ cũng là một tên giả dối” Ôn Lễ Chỉ cũng bày ra nụ cười giả tạo, ngoài mỉm cười nhưng bên trong lại không khỏi khinh bỉ: “Thế sao cô lại có thể thích anh ta như vậy.
Đường Thi cũng không vừa, cô nói: “Ôn Minh Châu cũng rất xinh đẹp đó thôi, chỉ có anh là miệng nói một đẳng tâm nghĩ một nẻo”“
Ôn Lễ Chỉ nghiến răng nghiến lợi, có lẽ cái tính tình này của Đường Thi cũng chỉ có Bạc Dạ mới có thể khống chế được cô!
Còn Mã Cường thấy vậy thì cảm thấy mối quan hệ giữa Đường Thi và Ôn Lễ Chỉ lại có vẻ giống như một người bạn hơn thì rất ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn họ đã… quen biết nhau từ trước rồi sao?
“Thế tôi qua bên đó chào hỏi với Lam Minh một tiếng nhé!” Đường Thi cố ý nói đến cái tên Lam Minh này ra trước mặt Mã Cường.
Mã Cường nghe thấy vậy thì sắc mặt liền thay đổi, ngay cả Lam Minh mà cô cũng quen biết sao?
Không, Mã Cường cảm thấy để đối phó với Lam Minh có lẽ ông ta vẫn nắm chắc được một phần nào, thấy Đường Thi cố ý nói những lời này, khuôn mặt người đàn ông trung niên liền theo đó mà biến sắc.
Ôn Lễ Chỉ nhìn Đường Thi xoay người đi tìm Lan Minh thì không khỏi mỉm cười, sau đó liền chọn ngay ra một bức ảnh chụp từ phía sau lưng của Đường Thi rồi bấm gửi.
Rất nhanh sau đó, người bên kia sau khi nhận được bức ảnh liền gửi lại cho Ôn Lễ Chỉ ba dấu chấm hỏi.
Ôn Lễ Chỉ gõ vào bàn phím điện thoại soạn tin nhắn trả lời, vừa cười vừa gõ chữ.
“Cô ấy mặc sườn xám thật xinh đẹp!”
“Chết tiệt, anh dám động cô ấy thử xem?”
“Này, anh phải để tôi thanh minh trước một tiếng đã, đó cũng chỉ đơn giản là một sự khen ngợi thuần túy mà thôi, không hề có suy nghĩ gì khác. Tôi còn chả thèm có tí hứng thú gì với loại hình chị đại nữ hoàng như thế ấy chứ: “Haha, đồ biến thái cuồng lolicon rác rưởi.”
“Anh làm gì được tôi nào? Với cả nghe nói Lam Minh cũng tới đây, tôi giúp anh nghe ngóng tình hình nhé?”
ôi có mắt, tự tôi cũng có thể để nhìn thấy!”
Ôn Lễ Chỉ lại bật ra một tiếng cười trầm thấp, sau đó cất điện thoại đi rồi nhìn ngó xung quanh, sau đó huýt sáo một tiếng rồi mới đưa mắt về phía Mã Cường.
Lần này rõ ràng là Mã Cường cũng đã có chuẩn bị rồi mới tới, tuy rằng chuyện trước đây ông ta động tay động chân với Đường Thi không bị làm ầm ï nhưng cũng đã bị lan truyền trong cả giới, vì thế nên địa vị của ông ta cũng.
phần nào bị lung lay, đây cũng chính là lý do vì sao Mã Cường hận không thể xuống tay dí chết Bạc Dạ ngay lập tức.
*Cậu Ôn, cậu và Đường Thỉ quen nhau thế nào vậy?”
Ngay lập tức Ôn Lễ Chỉ thu lại vẻ mặt lạnh lùng: “À, tôi và cô ấy cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
Chỉ là bạn bè bình thường thôi sao? Mã Cường không khỏi nghỉ ngờ về mối quan hệ của bọn họ.
Nhưng ông ta cũng không thể làm gì được người ta, bởi vì nếu như muốn kéo Bạc Dạ xuống nước thì còn phải dựa dẫm vào quyền lực của nhà họ Ôn rất nhiều, nên ông ta chỉ có thể ngượng ngùng cười cười: “Gần đây cậu Ôn đang bận bịu chuyện gì vậy? Nghe nói mấy ngày nay cậu chạy dự án rất chăm chỉ.
Ôn Lễ Chỉ khit mũi: “Ông điều tra tôi cũng rất chăm chỉ đó.”
Nghe vậy, sắc mặt của Mã Cường liền thay đối, tuy rằng ông ta cần sự giúp đỡ của Ôn Lễ Chỉ nhưng dù sao xét trên thương trường Ôn Lễ Chỉ cũng chỉ là người vai dưới của mình, nếu như người vai dưới đã muốn chơi lớn vậy thì ông ta cũng không phải là người dễ chọc vào, giọng điệu cũng bắt đầu có phần khó chịu nói: “Cậu Ôn nói những lời này là đang cảm thấy không hài lòng sao?”
Hàm ý tức là ông đây dù gì cũng là người bằng vai vế với ba của cậu, tôi cứ điều tra cậu đó, sao hả, cậu có ý kiến gì không?