Cậu chưa bao giờ che giấu điều gì, cũng chưa bao giờ dùng khuôn mẫu của những người tốt khác để ràng buộc bản thân, cậu tự thừa nhận bản thân một cách rõ ràng, tôi chính là một tên cặn bã Bạn từng thấy một kẻ cặn bã có thể làm ra chuyện tốt đẹp gì chưa?
Thậm chí Đường Duy không sợ, cũng chẳng quan tâm xem ánh mắt mọi người nhìn cậu như thế nào, tôi là kẻ khốn nạn, dùng chính năng lực của mình làm một kẻ cặn bã, tôi chính là người như vậy. Tôi cing lười đóng giả làm kẻ thâm tình, giả làm người tốt, so với những kẻ rõ ràng đã làm nên vô số chuyện quá đáng nhưng vẫn khoe khoang mình là người đàn ông tốt, thì một tên cặn bã như Đường Duy thậm chí còn đàng hoàng hơn nhiều.
Nhưng sợ là dù có đàng hoàng hơn đi nữa, cậu vẫn đang làm tổn thương người khác.
Nhưng Đường Duy lại không đồng ý với loại tổn thương như vậy. Chuyện mà một kẻ xấu xa có thể làm chỉ là tổn thương người khác, Bạc Nhan lỡ thích một tên cặn bã, bị tổn thương, đây không phải chuyện rất bình thường sao?
Vậy nên Bạc Nhan mới cảm thấy Đường Duy tàn nhẫn.
Bởi vì cậu quá kinh khủng, quá rõ ràng, quá thẳng thắn, cũng quá bình tĩnh, tất cả mọi tội danh mà mọi người chất vấn, cậu đều thản nhiên, không sợ hãi gì mà thừa nhận.
Một người tàn nhẫn tới mức nào mới có thể nhận thức sâu sắc bản thân mình cũng chẳng qua chỉ là một tên cặn bã chứ?. Ra chương nhanh nhất tại [ TRÙ MTRUYỆN. C O M ]
Bạc Nhan không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ mới nghĩ đến đây, trái tim cô đã muốn tan nát rồi.
Nhậm Cầu vỗ vai Bạc Nhan, nhận thấy tinh thần cô không ổn định: “Đừng nhớ tới những chuyện khiến cậu đau lòng nữa, Bạc Nhan, cậu cần một bác sĩ tâm lý có thể giúp cậu thoát khỏi cái bóng mà Đường Duy để lại”
Lần này, Bạc Nhan không kháng cự nữa, hiện tại cô rất cần sự ấm áp và ai đó để dựa dẫm. Vậy nên cô tựa đầu lên vai Nhậm Cầu, nhưng vừa muốn mở miệng giải thích gì đó, nước mắt đã cứ thế tuôn rơi.
Nhậm Cầu cũng bị dọa sợ, Bạc Nhan tự nhiên bật khóc, nước mắt từng giọt lăn dài, cậu ta không nhịn được, luống cuống tay chân lấy khăn giấy đưa cho Bạc Nhan. Bạc.
Nhan lau nước mắt nói: “Thật ra, em trai tôi Nghiêu Nghiêu đã đưa ra một phương án…”
Nhậm Cầu dừng động tác lại, chờ cô nói tiếp.
Bạc Nhan nói: “Em ấy nói, bảo bố cho tôi ra nước ngoài du học mấy năm, trong mấy năm này sẽ cắt đứt hoàn toàn liên hệ với trong nước, một mình sống qua ngày, có lẽ sẽ có thể từ từ vượt qua”
“Cũng có lý“Nhậm Cầu nghiêm túc gật đầu”Vì hiện giờ ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể nhìn thấy Đường Duy, vậy nên mới luôn phải sống trong cái bóng của cậu ta. Có lẽ tới khi cậu rời xa cậu ta rồi, có thể sẽ không bao giờ nghĩ đến cậu ta nữa”
Bạc Nhan ngơ ngác nhìn Nhậm Cầu: *Phó chủ tịch cũng nghĩ như vậy sao?”
“Là người thì ai cũng sẽ nghĩ như vậy thôi” Nhậm Cầu nheo mắt cười, ánh mắt phía sau cặp kính rất dịu dàng, tựa như đang đối xử với em gái của chính mình vậy: “Thật ra, vẫn còn một cách khác…”
Cậu ta cố ý kéo dài giọng để khiến Bạc Nhan tò mò, Thấy Bạc Nhan chú ý tới, Nhậm Cầu mới cười cười, đưa tay đẩy gọng kính, nhếch môi, phóng khoáng nói: “Cậu với tôi yêu nhau, như vậy không phải sẽ có thể quên Đường Duy sao.”
Bạc Nhan ngây người.
Sau khi phục hồi tinh thần, cô lắp ba lắp bắp, vội vàng đỏ mặt giải thích, giống như sợ Nhậm Cầu hiểu lầm: “Không phải…chuyện đó, phó chủ tịch Nhậm Cầu, tôi…tôi không có ý đó..tôi…xin lỗi, tôi không cố ý từ chối cậu, nhưng cậu như vậy quá đột nhiên…tôi cũng không biết phải nói gì nữa..”