Bạc Dạ ghen tị, ghen đến điên cuồng.
Hóa ra Đường Thi có thể đứng bên người đàn ông khác ôn nhu mỹ lệ như vậy, hóa ra cô cũng có thể buông bỏ tất cả phòng bị và mũi nhọn của mình, nhưng mà một dáng vẻ như vậy chưa từng thể hiện ra trước mặt anh.
Bạc Dạ giống như một tên trộm, chỉ lén lút nhìn cô chằm chằm, cứ như tựa hồ muốn khắc hình dáng của cô vào trong đôi mắt mình, nếu là trước kia, anh nhất định sẽ nhanh chóng bước đến, cho dù không thể tách rời Đường Thi và người đàn ông bên cô, cũng muốn nói vài câu lạnh nhạt và chế nhạo để khiến cả hai đều cảm thấy tồi tệ.
Nhưng bây giờ anh đang sợ hãi.
Sau khi biết được sự thật mà Đường Duy đưa cho mình, anh trở nên sợ hãi.
Anh đã từng phớt lờ nỗi đau và sự tổn thương của cô và bảo vệ An Như một cách mù quáng, nhưng sự thật đã tát vào mặt anh một bạt tai và nói cho anh biết anh đã sai.
Bao nhiêu lần anh đầy bọn họ xuống vực sâu và trơ mắt nhìn theo, nhưng anh chưa một lần nào đưa tay ra cứu họ!
Bạc Dạ chỉ cảm thấy trái tim mình đang đau nhói, Lâm Từ đứng sang một bên, chú ý tới sự khác thường của Bạc Dạ, liền gọi: “Cậu chủ Dạ?".
Anh đột ngột thu hồi thần sắc, vẻ mặt hoảng hốt, giống như tỉnh lại sau một cơn ác mộng, ánh thì thầm hỏi: "Lâm Từ, người bên cạnh Đường Thi là ai?"
Lâm Từ không nói gì.
Anh lại nói: "Tra đi! Dò hỏi cho tôi! Cho dù là vợ cũ của tôi, cũng không
tới lượt người khác thèm muốn!”
Lúc này, trợ lý của anh lên tiếng.
"Bạc Dạ, cô Đường Thi từng yêu cậu, là do cậu tự mình từ bỏ."
Cô Đường từng yêu cậu, là cậu tự mình từ bỏ.
Một câu nói, như có sấm sét đánh mạnh vào đầu, Bạc Dạ cả người lạnh băng đứng tại chỗ, ngón tay khẽ run rẩy.
Nghe đi, ngay cả trợ lý tốt của anh cũng đang ngấm ngầm chế nhạo anh đáng đời lắm!
Cậu ta đã nói với anh rất lâu rồi, cậu chủ Dạ, hy vọng sau này cậu sẽ không hối hận!
Lúc đó anh đã trả lời Lâm Từ như thế nào? Anh phản kích không chút do dự, rằng anh sẽ không hối hận, đời này Bạc Dạ sẽ không bao giờ phải hối hận chuyện gì! Nhưng mà bây giờ, anh phải nói sao đây, anh hối hận rồi. Làm sao anh có thể thừa nhận, thực sự anh hối hận vô cùng. Nếu có thể làm lại từ đầu, cho dù đánh cược tất cả, anh cũng muốn xoay chuyển lại ván bi kịch này. Anh làm sao có thể mở miệng, nói rằng anh đau?
Anh đang đau muốn sắp chết!
Thực tại và những ký ức tan vỡ, tất cả sự ấm áp ban đầu trở thành lưỡi dao lăng trì anh. Đúng vậy, cô đã từng yêu anh, yêu anh đến tuyệt vọng, nhưng anh lại tống cô vào ngục giam, khiến cô uất ức, khiến cô tự mình hại mình, khiến cô bị đứt nửa ngón tay!
Bạc Dạ đỏ hoe hốc mắt, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại. Anh muốn xoay người tránh đi, nhìn cảnh tượng ấm áp phía xa; người phụ nữ và đứa con trai kia đã không còn thuộc về anh nữa. Ngay lúc này anh cảm thấy trái tim mình như bị người ta xé rách làm đôi, đau đến thấu xương.
Lâm Từ nâng tay lên liếc nhìn đồng hồ: "Cậu chủ Dạ, thời gian dùng bữa với tổng giám đốc Diệp sắp đến rồi, chúng ta nên lên trên đi thôi."
Người đàn ông nói chung không nghe thấy điều đó, anh như đang tự đóng băng bản thân mình.
Lâm Từ lớn tiếng lặp lại lần nữa, có vẻ như Bạc Dạ mới phục hồi tinh thần, thu hồi tầm mắt nhìn về phía xa lại, Bạc Dạ không nói lời nào xoay người lại bước đi, mỗi một bước đều cảm thấy mình giống như giẫm trên lưỡi dao vậy.Anh ghen tuông muốn phát điên rồi, tại sao, Đường Thi, tại sao sớm như vậy đã có người đàn ông mới ở bên cạnh, còn anh lại bị nhẫn tâm ném vào trong hồi ức, nhớ cũng không được, quên cũng không xong!
Nếu muốn nói về độ tàn nhẫn, anh không bằng một phần vạn Đường Thi cùng Đường Duy, làm tổn thương anh, trả thù anh bằng cách thoải mái tiến về phía trước!
Anh thua, thua không còn manh giáp!