Đoạn chuyện xưa này nhớ lại vẫn còn có chút buồn cười, nhưng khi Lâm Từ bước vào nơi này một lần nữa, anh chợt cảm thấy, quay đầu nhìn lại, mình đã thật lãng phí thời gian.
Không ngờ tới qua lâu như vậy về sau, bọn họ còn có thể lần nữa đến tiệm bánh ngọ có tên là hof này.
Khắc Lý Tư có lẽ không biết giữa Đường Thi và Bạc Dạ trong lúc đó còn có một đoạn nhạc đệm nhỏ này nên đã tình cờ đưa họ đến đây, đây chính là chỗ nực cười của số phận, quay đi ngoảnh lại vẫn sẽ trùng hợp với trước kia.
Bạc Dạ cũng cảm thấy cửa hàng đó rất quen thuộc, thế nhưng lại không nhớ ra được, chỉ thuần túy nghĩ rằng anh ấy trước kia đã từng đến đây, nhưng khi Đường Thi nhìn thấy tên cửa hàng, thì cũng giống như Lâm Mặc liền thay đổi sắc mặt.
Khi đó Bạc Dạ nói năng bất thiện, mua bánh ngọt liền quăng cho Đường Thi một vẻ mặt rồi bỏ chạy lấy người, không có lời giải thích nào khác, chỉ nói vài chữ, tặng cho em ăn.
Khắc Lý Tư tìm một chỗ rộng và kêu mọi người đang quay chung quanh ngồi xuống, Đường Thi cảm thấy có chút xấu hổ, Khắc Lý Tư vẫn còn chưa phát hiện, hỏi cô muốn ăn gì. "Chocolate tình nồng." Đường Thi còn chưa nói, đối diện Bạc Dạ đã thốt lên, giây tiếp theo anh ta đột ngột ngậm miệng lại.
Anh ấy... anh ấy làm sao lại biết được?
Đường Thi vuốt vuốt tóc, nụ cười trên môi hiển nhiên là sắp không giữ được nữa: "Lấy cái này đi."
Lâm Từ kéo một cái ghế dựa cũng ngồi xuống theo, Khắc Lý Tư và Đường Thi lần lượt nối tiếp nhau, hai người như dán keo dính chặt lấy nhau vậy. Cậu ấy biết nếu Bạc Dạ nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ rất khó chịu, quả nhiên khi cậu ấy đi gặp sếp cấp trên của mình, vẻ mặt của Bạc Dạ đã có chút nghiến răng nghiến lợi.
Lần ra ngoài hôm nay Khắc Lý Tư hoàn toàn là cố ý dùng để chọc tức Bạc Dạ!
Nhưng anh đã nhịn xuống được, không có bộc lộ ra ngoài, Khắc Lý Tư càng trở nên thân thiết với Đường Thi hơn, lát sau có gọi thêm một cốc cacao, còn cho Đường Thi uống một ngụm, lại dùng cùng một ống hút.
Trong lòng Bạc Dạ đều đã muốn lật bàn, ngoài mặt thì vẫn là dáng vẻ trời yên biển lặng, chẳng qua là ánh mắt kia nhìn thế nào cũng thấy rất dữ tợn, toàn bộ quá trình đều là Đường Thi cùng Khắc Lý Tư cười nói tán gẫu, Khương Thích và Hàn Nhượng lại là một đôi tình nhân trẻ khác, thế nhưng hết lần này đến lần khác Đường Duy đi theo Vưu Kim rồi, Bác Dạ chỉ có thể mắt to trừng mắt nhỏ với Lâm Từ, toàn bộ đều dựa vào giao lưu ánh mắt.
Bạc Dạ.... Trong lòng tôi bây giờ rất tức giận.
Lâm Từ: Lão đại ơi, cậu không thể trừng mắt thế được đâu, cậu mau đi qua cùng cô Đường Thi tán gẫu đi!
Bạc Dạ: Cô ấy cùng Khắc Lý Tư trò chuyện vui vẻ như vậy, tôi mạnh mẽ chen vào để làm gì?
Lâm Từ:...
Trợ lý đặc biệt vỗ vỗ vào mặt mình, dù sao cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ, bây giờ Bạc Dạ muốn trở lại bên cạnh Đường Thi một lần nữa, quả thật khó như lên trời.
Bởi vì xung quanh Đường Thi có quá nhiều người đàn ông xuất sắc, mỗi người đều không thua kém hơn Bạc Dạ, Bạc Dạ phải trả giá bao nhiêu người phụ nữ mới có thể để Đường Thi nhìn thấy sự thay đổi của anh ấy?
Vào lúc này, trong văn phòng điều hành cao nhất của Truyền thông Starlight có người đang nhếch môi mỉm cười.
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, tay anh ta lần mò trên ghế sô pha, khuôn mặt trắng nõn đầy ý cười. Khi anh ta cất tiếng nói, thanh âm trầm thấp.
Đó chính là người phụ nữ mà ngay từ đầu anh ta đã luôn nhìn chằm chằm đến... "Đường Thi... quanh đi ngoảnh lại... em vẫn là trở về trong tay anh."