Nhưng điều bất ngờ hơn nữa là anh ta đã gửi rất nhiều tin nhắn, mỗi tin nhắn như để anh ta cứu vấn mặt mũi của mình, không hề có chút nào thực sự lo lắng cho an nguy của cô ta.
Đã đến mức này rồi, cô ta còn tự mình đa tình cái gì nữa chứ?
Lạc Du Du cười một tiếng, lắc đầu, cất điện thoại lại, xuống máy bay chờ lấy hành lý ở băng chuyền hành lý, kết quả vào lúc này, điện thoại lại vang lên.
Bởi vì vừa rồi cô ta lấy điện thoại bỏ vào túi, lần này lấy ra không có thời gian nhìn vào màn hình, vừa bắt máy, một giọng nói tức giận từ bên kia truyền đến: “Gửi tin nhắn cho cô sao cô không trả lời?
Lạc Du Du sửng sốt trong giây lát, là Sakahara Kurosawa?
Cô có chút không tưởng tượng nổi, nhưng một lúc sau cô đã kéo suy nghĩ của mình trở lại.
Sakahara Kurosawa gọi đến số điện thoại này, ngoài việc chỉ trích cô ta thì có thể làm gì nữa chứ?
Lạc Du Du hít sâu một hơi, sau đó cầm lấy điện thoại nói với Sakahara Kurosawa: “Tôi đi nước ngoài, có chuyện gì?”
“Cô có biết chỗ cô và chỗ tôi lệch múi giờ không?” Sakahara Kurosawa tức giận.
Thông qua điện thoại di động, Lạc Du Du có thể tưởng tượng ra lúc này anh ta đã mất kiểm soát và phát điên lên: “Cô có biết mình đã đi bao lâu không? Ngồi máy bay bao lâu? Cô cưỡi ngựa đi Bắc Cực à, lâu vậy không hề có tin tức gì”
Bắc Cực?
Lạc Du Du thấy buồn cười: “Sao tôi phải cập nhật tin tức về nhỉ?”
Sakahara Kurosawa cười lạnh: “Sao, bây giờ cô nghĩ mình có tư cách phản kháng tôi sao? Lạc Du Du, trước khi hai nhà hủy hôn ước, cô vân là vợ tương lai của tôi, cô tự giác chú ý đi”
“Nếu đã như vậy”
Lạc Du Du vừa cầm điện thoại vừa lấy hành lý ra khỏi băng chuyền, sau đó lôi kéo hành lý sải bước đi ra ngoài: “Cũng xin lưu ý tôi là vợ tương lai của anh. Anh có tư cách gì mà chỉ trích tôi? Giữa chúng ta không ai có lỗi với ai, tôi và anh ngồi ngang hàng, tôi đâu cần nhìn sắc mặt anh mà sống”
Nói xong lời này, Lạc Du Du nói thêm: “Hơn nữa không phải anh đã nói rồi sao, anh mà gọi cho tôi nữa thì anh là chó. Sakahara Kurosawa, anh tự vả mặt có vui không? Đây là muốn làm cho tôi hiểu lầm anh không bỏ được tôi à?”
Gô ta vừa nói ra lời này, Sakahara Kurosawa đối diện càng là kϊƈɦ động hơn, giống như nghe được trò đùa nào đó, nhếch mép cười: “Cô nói gì đấy? Tôi không bỏ được cô? Lạc Du Du, cô nghĩ mình là diễn viên hài à, tự bổ não ở đâu ra chuyện tôi có ý với cô thế?”
“Không có là tốt nhất”
Lạc Du Du mắt đỏ hoe, hét lên: “Không có là nhất. Thật trùng hợp, tôi cũng vậy.”
Tôi cũng không có.
Tôi cũng không có.
Không được phép… không được phép nói ra, những điều tuyệt vọng kia.
Nhớ nhung và quan tâm.
Tôi có, Sakahara Kurosawa, trong trái tim tôi toàn là sự tồn tại của anh, tôi có… nhưng tôi phải thừa nhận làm sao đây?
Lạc Du Du nghiến răng: “Cúp máy đây, tôi hy vọng lần sau nghe thấy anh gọi điện báo tin giải trừ hôn ước, anh không cần phải đặc biệt tìm tôi làm gì nữa. Tạm biệt.”
Hai chữ “tạm biệt” giống như nghiến răng nghiến lợi, giống như dùng cả tinh thần mới có thể thốt ra.
Một khi nói ra, chính là thua cuộc.
Không, không muốn nghe giọng của anh nữa. Tất cả sắp ép tôi phát điên rồi.
Sakahara Kurosawa, tôi ghét bản thân vì đã yêu anh.