Có một loạt các tiểu bí thư đi ngang qua, bọn họ đều cười híp mắt bước trên giày cao gót đến đây chào hỏi: “Oa, thật sự là đẹp trai đó!" "Giám đốc Đường hôm nay cũng đặc biệt đẹp đấy có phải bởi vì đang hẹn hò hay không?" "Thực hâm mộ quá, cuối cùng cô cũng thoát kiếp độc thân rồi." "Đừng làm rộn lên, không phải bạn trai đầu, chúc mọi người buổi sáng tốt lành." Đường Thi cười khoát tay. "Buổi sáng tốt lành." Mấy cô gái kia đều rất đáng yêu, năng lực làm việc mạnh, cũng không có tâm tư khác, không tồn tại chuyện hay lục đục với nhau.
Nhưng mà điều này cũng chứng minh lúc trước ánh mắt lựa chọn bí thư của Bạc Dạ cũng rất chuẩn, không để cho đám phụ nữ tâm tư không sạch sẽ kia trà trộn vào được.
Nhưng đã đến hành chính ngành thời điểm chính là một khác phúc phong cảnh.
Mấy người đàn ông lấy giám đốc Đỗ cầm đầu đều cười lạnh nhìn Đường Thi, một câu cũng không nói, thẳng đến khi cô đi xa, mới đứng sau lưng âm dương quái khí mà nói: “Ngày nào cũng tự coi mình là đại minh tinh, trang điểm xinh đẹp, cũng chỉ có đám phụ nữ kia là tâng bốc cô mà thôi"
Đường Thi chỉ lạnh lùng cười không nói lời nào, cô chưa bao giờ để ý tới đám người kia đứng sau lưng nói chuyện khó nghe đến mức nào, cô biết dùng thành tích để chứng minh hết thảy.
Nhưng mà hôm nay... Cô hít thở sâu một hơi, sau đó đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, gọi một cú điện thoại cho Bạc Lương. Toàn bộ quá trình Hàn Thâm đều đi theo bên người cô không nói chuyện, anh ta hiểu một ít chừng mực, lúc sau không nên xen mồm nói gì. "Bác trai, là cháu, hiện tại bác có tiện tới công ty một chuyến hay không? Cháu có chút chuyện này muốn nói với bác."
Tiếng nói của Đường Thi hơi chậm lại, không biết bên kia Bạc Lương nói gì đó, sau đó cô dịu dàng đáp lại vài tiếng, lông mi rũ xuống, từ góc nghiêng mà nhìn sang thì tương đối xinh đẹp.
Hàn Thâm bỗng nhiên cảm thấy cảnh tượng này lại yên ã theo năm tháng như vậy.
Cúp điện thoại của Bạc Lương, Đường Thi lại lần lượt gọi điện thoại thông báo cho đám người Diệp Kinh Đường, Giang Lăng. Nửa giờ sau, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tụ tập một đống đại nhân vật đương đối nổi danh trong Hải thành, tùy tùy tiện tiện lôi ra một người rồi giẫm một chân xuống đất, Hải thành cũng sẽ chấn động lên hai chấn. "Thật có lỗi, tùy tiện gọi các vị tới đây." Đường Thi ngồi ở vị trí của Bạc Dạ, vị trí kia cứ như được tạo ra vì bản thân cô vậy.
Diệp Kinh Đường - Người đã quen nắm quyền cũng không thể không thừa nhận, Đường Thi ngồi ở vị trí tổng giám đốc này, lại không hề có chút cảm giác không đúng. Ánh mắt và khí thế của cô cũng đủ để chống đỡ được mọi chuyện. "Có chuyện gì?"
Lúc Giang Lăng nhìn thấy tư thế này của Đường Thi, anh ta chỉ biết, xong rồi, Đường Thi muốn công khai tất cả mọi chuyện.
Có lẽ chuyện Bạc Dạ còn sống đã không gạt được nữa rồi.
Quả nhiên Đường Thi cũng không giấu diếm gì, nửa giờ sau đó, cô kể lại chuyện mình gặp được Bạc Dạ ở nước Úc, cùng với toàn bộ quá trình vào đêm hôm đó phát hiện thân phận chân thật của Bạc Da cho tất cả mọi người ở chỗ này, cuối cùng quay đầu hỏi Giang Lăng: "Giang Lăng, điều tôi nghĩ, chính xác chứ?"
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức đều đặt lên trên người của Giang Lăng.
Hai mắt Bạc Lương đã đỏ bừng: “Giăng Lăng, điều Đường Thi nói là sự thật đúng không?! Bạc Dạ nó không chết có phải không? A? Chú van xin cháu, nói cho chúng ta biết chân tướng sự thật đi!"
Diệp Kinh Đường càng đứng ngồi không vững, từ trước đến nay anh ta luôn thâm trầm, nhưng chuyện lần này lại liên quan đến Bạc Dạ, anh ta lập tức xông lên đè lại bả vai của Giang Lăng: “Con mẹ nó anh đang đùa giỡn tôi hay sao? Thiệt hay giả vậy?!"
Giang Lăng khó khăn mà nói: “Thật có lỗi... Lừa mọi người lâu như vậy, chuyện Đường Thi nói là sự thật."
Là sự thật.