Trái tim Đường Thi đã chết từ lâu rồi. Dùng dao đâm người… thì có chuyện gì lớn đâu?
Vinh Nam đang ôm lấy bụng mình, không tin được nhìn con dao đâm vào người, toàn thân run rẩy kịch liệt.
Nỗi đau chiếm hết suy nghĩ của anh ta.
Vinh Nam chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Thi sẽ làm ra loại hành vi này, nhưng một người… Nếu bị dồn vào ngõ cụt, cô còn có cái gì không thể làm chứ? “Cô dám… cô dám làm điều này… với tôi sao…?”
Đường Thi bật cười, cười đến rơi nước mắt. Cô dám, cô tất nhiên là dám!
Ai có thể tưởng tượng được sự tuyệt vọng của bọn họ vào lúc này? Tất nhiên là Đường Thi biết rồi! Khoảnh khắc cầm lấy con dao kia, không có gì có thể quay trở lại!
Nhưng mà… dù có chịu tội danh gì đi chăng nữa, dù có bị ngàn người tố cáo, cô… cô.. Đường Thi kêu rêи đến đau rát cả cổ họng, mắt đỏ rực và năm chặt dao… những gì xảy ra với Vinh Nam, ngoài chuyện này ra thi không có giá nào xứng đáng hơn thế này. “Tôi đã bị kết tội giết người vài năm trước, vài năm sau lại ngồi tù lần nữa thôi. Có gì mà không dám cơ chứ!”
Đi khắp nơi, cô vẫn là một kẻ giết người! Đường Thi cười đến bật khóc: “Anh đã hủy hoại toàn bộ tương lai của tôi, tôi giết anh một mạng. Cho dù tính như thế nào thì anh cũng không thiệt thòi!”
OI
Nói xong, cô rút dao ra khỏi người Vinh Nam, máu văng ra ngay lập tuc, ban thang vào mặt Đường Thi.
Cô cầm con dao, cả người run lên, trêи mặt bê bết máu, thật giống như ma quỷ đến từ địa ngục đến giết người, hai mắt đã đỏ rực, như có máu chảy vào trong.
Cô nhìn Vinh Nam, đột nhiên đôi mắt nhoà đi ý cười, run rấy kịch liệt: “Vinh Nam à Vinh Nam… anh thật đáng thương… thậm chỉ tay anh còn bị nhiễm máu tươi của biết bao nhiêu người, hại chết biết bao nhiêu người… Kết quả là… Vẫn không chiếm được cái gì cả.”
Không chiếm được cái gì cả. “Mà tôi”
Đường Thi cười khanh khách, lùi lại rồi lại giơ tay chĩa mũi dao thẳng vào Vinh Nam: “Bạc Dạ đi rồi, tôi còn sống cũng vô nghĩa. Bây giờ thì tốt rồi, mọi người cùng chết đi.”
Cùng chết đi.
Bạc Dạ.
Lời cô nói nhẹ nhàng như vậy nhưng lại khiến người nghe dậy sóng không thôi.
Đường Thi giật phăng con dao, máu từ dao rơi xuống đất, cô lùi lại từng bước, Tùng Sam tiến lên đỡ lấy cô. Người phụ nữ lắc đầu nguầy nguậy, vừa lặp đi lặp lại, trong mắt mất đi tất cả anh sáng: “Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”
Vinh Nam nằm trêи mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cả người có quắp lại, anh ta lấy ngón tay khép chặt lấy miệng vết thương nhưng vô dụng, dòng máu đặc tươi nóng vẫn tăng tốc ra khỏi cơ thể anh ta với một tốc độ không thể ngăn lại nổi, sự nhận thức này mang đến cho Vinh Nam một… nỗi sợ rằng mình sắp chết.
Bạch Việt vẫn đang xem miệng vết thương cho Lạc Phàm trêи boong tàu, lúc sau loạng choạng chạy xuống thì đã thấy Vinh Nam năm trêи mặt đất. “Súc sinh… “
Hốc mắt người đàn ông đỏ tươi, hai mắt rưng rưng: “Anh bày ra thể cục lớn như vậy vì Vinh Bắc, tất cả mọi người ai cũng bị liên lụy, lương tâm anh không cần rứt sao! Anh thật sự là muốn hủy diệt quốc gia và dân tộc mà anh đang cố gắng phụ trách sao?”
Vinh Nam bị sốc nặng. “Từ khi Vinh Bắc chết… ” Bạch Việt thực sự đã khóc. Anh ta tiến lên vài bước, lảo đảo nhìn Vinh Nam đang nằm trêи mặt đất, Bạch Việt nhắm mắt lại, giọng nói run run: “Tôi có mối quan hệ tốt nhất với Vinh Bắc trong Thất Tông Tội Lý… Khi cô ấy chết, đã năm chặt tay tôi và nói, cô ấy thực sự còn có một người anh trai, cô ấy lo lắng rằng nếu mình rời đi như vậy, liệu anh trai có khổ sở không, việc quản lý đất nước và nhân dân sẽ xảy ra chuyện gì hay không…”
Bạch Việt ngồi xổm thắng trước mặt Vinh Nam, vùi mặt vào lòng bàn tay, mặc kệ vết máu trong lòng bàn tay anh ta: “Lúc đó, tôi không biết Vinh Bắc có ý gì, tôi đã nghĩ là anh trai cô ấy cũng là một trong những thành viên của Thất Tông Tội Lý, bởi vậy nên có thể lý giải chuyện đất nước và nhân dân. Dù sao Thất Tông Tội Lý tồn tại vì trung ương, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới… “
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh trai của Vinh Bắc lại là người đứng đầu đất nước này, ngài tổng thống. Lời nói của Bạch Việt khiển đồng tử của Vinh Nam co rút lại.
Trêи bờ vực của nồi thống khổ, ai đó đang xé nát tất cả sự tỉnh táo của anh ta, giọng người đàn ông thay đổi, lặp lại một cách hoài nghi: “Anh… nói cái gì?” “Vinh Bắc trước khi chết… vẫn lo lắng cho anh…”
Bạch Việt hạ tay xuống, nước mắt chảy dài trêи má: “Anh có biết không… có một dạo cô ấy không dám chết, nhưng mà rồi lại vì chúng tôi không thể không chết. Cô ấy sợ cái chết của cô ấy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của anh và dẫn đến trật tự của quốc gia xảy ra chuyện không may… Vinh Nam, sao anh có thể… phụ lòng Vinh Bắc như vậy chứ!”
Một người ngay cả lúc chết đều vì Vinh Nam mà lo lắng, sợ anh ta khó xử, sợ anh ta sẽ không yên lòng, sau đó cái loại cảm tình này… rốt cuộc đã mãnh liệt đến mức nào rồi chứ?
Tâm tư Vinh Bắc thâm sâu như vậy, hẳn là đoán được sớm muộn cũng có ngày mình chết, nhưng muốn chết cũng phải chọn cách ít nhất không làm hại Vinh Nam, nhất định cũng phải… giải cứu tất cả thành viên của Thất Tông Toi Lý. “Anh muốn gì, tôi hiểu được.”
Bạch Việt lau nước mắt, hung hăng đứng lên: “Anh cho rằng đất nước này đều sai hết rồi, anh muốn cá nước đều chôn cùng Vinh Bắc, vì Tổ Phong Thần, vì Tùng Lâm, vì tồn tại một người có quyền thế như Bạc Dạ, đó là lý do anh bị cảm xúc chi phối, làm cho người nói nhỏ những điều không hay của Vinh Bắc vào tai anh, anh lại dễ dàng tin tưởng, muốn phá bỏ hoàn toàn chuỗi quyền lực này, thậm chí ngay cả thành viên mới của Thất Tông Tội Lý cũng đã tìm được, Vinh Nam, anh là tự mình muốn buông bỏ tất cả mới bắt tay vào kế hoạch này.” Ngải Tư và Lục Y Đình đã đuổi tới, ban đầu họ đã giương súng về phía Bạch Việt và mọi người trong phòng, mặc dù cả hai đều có những vết thương lớn nhỏ trêи người nhưng bọn họ xuất phát từ lòng trung thành đã chiến đấu vì Vinh Nam đến giây phút cuối cùng. “Kết quá là, Vinh Nam, người làm sai chính là anh… không phải chúng tôi.”
Bạch Việt lay người, đứng dậy rồi lấy từ trong túi ra một ít gạc trắng nhuộm đỏ, lại ngồi xổm xuống, đến bên Vinh Nam. Vinh Nam đã sớm mất khống chế rồi, anh ta chưa bao giờ tuyệt vọng như vậy. Vinh Bắc đến lúc chết vẫn lo lắng mình sẽ bị ảnh hưởng, nhưng thật ra, anh ta đã từng bước từng bước phụ đi hy vọng của cô ấy. “Anh định làm gì?”
Vinh Nam hoảng sợ, giọng nói như bị tất tiếng. “Tôi muốn cầm máu giúp anh.”
Bạch Việt nén lại quệt nước mất: “Anh không thể chết được, không thể hoàn thành kế hoạch như thế này, phá hủy hết mọi thử, để những người chúng tôi còn lại bị kẹt trêи thuyền, để chủng ta tự sinh tự diet… Anh đừng có mơ! Sau khi chúng tôi bị mắc kẹt đến chết, anh chính là hung thủ giết người!” “Tôi đã là… hung thủ giết người rồi”
Vinh Nam sắc mặt trắng bệt cười nhạt: “Cho dù là như vậy, vẫn nhất định muốn tôi tiếp tục làm tổng thống của quốc gia sao?”
Liệu kẻ mang tội nặng nhất, coi thường tính mạng con người và lợi dụng mọi thứ như thế này có được tha thứ không? “Có lẽ đây là thứ mà Vinh Bắc muốn thấy nhất.”