Đẩy người bạn tốt của ông ta đi: "Anh tránh sang một bên đi, anh ghen tị tôi có thể nắm giữ Đường Thi, bây giờ Bạc Dạ của Bạc Thị không còn, ai dám đối đầu với tôi nữa chứ?”
Đường Thi ở bên nghe thấy những lời bàn luận đó, thanh âm không lớn nhưng giống như tát vào mặt.
Không có Bạc Dạ của Bạc Thị, cô trở thành trò cười trong mắt những người đàn ông này!
Mã Kiến nhìn vào mắt Đường Thi, cảm thấy muốn đạp nát tất cả lòng kiêu hãnh của người phụ nữ này.
Chẳng phải cô thanh cao sao, dù khó khăn đến đâu cô cũng có thể chịu được sao! Ông ta chỉ muốn đẩy cô vào con đường cùng, muốn nhìn dáng vẻ cô gục ngã và cầu xin lòng thương xót! Vì vậy, Mã Kiến cầm một chai rượu khác lên, cười nói với Đường Thi: "Cô Đường, như vậy đi, cô nâng ly kính bạn tôi vài ly, vừa đúng lúc mọi người cũng làm quen nhau luôn?"
Có rất nhiều lý do, nhưng chỉ có một mục đích duy nhất, chính là để cho Đường Thi bị chuốc rượu!
Đường Thi cần răng nhìn mấy người bạn xấu xa bên cạnh Mã Kiến, vòng tròn có năm sáu người, cô nhất định không chống đỡ nổi, vừa ngẩng đầu liên gặp Mã Kiến như đang xem kịch vui, cô như bị kim đâm vào tim.. Truyện mới cập nhật
Không, không thể bị khuất phục vào lúc này! “Cô Đường không vừa ý sao?” Mã Kiến như nhìn ra được sự đấu tranh của Đường Thi, cười đắc ý: "Lúc trước Bạc Da còn phải cho tôi vài phần mặt mũi. Sao bây giờ Bạc Dạ đi rồi, cô làm chủ Bạc Thị lại không nể mặt tôi vậy?"
Đường Thi sắc mặt tái nhợt: “Tổng giám đốc Mã, ông nói đùa rồi, tôi đâu dám không nể mặt ông chứ "Vậy ý cô là gì?"
Mã Kiến giả vờ nổi giận, đám bạn bên cạnh cũng làm trò theo, một đám người đang lải nhãi... "Cô Đường, nếu tổng giám đốc Mã chúng tôi thật sự tức giận, chuyện làm ăn sẽ thất bại, chúng ta không cần nói chuyện nữa." "Đúng, đúng, chỉ là nâng ly kính rượu thôi mà, cô Đường hẳn là có thể cân nhắc rõ ràng trong lòng, đúng không?" "Như tổng giám đốc Mã của chúng tôi đã nói, ngay từ đầu Bạc Dạ của các cô nhìn thấy ông ấy còn phải nhượng bộ một chút, bây giờ làm sao cô trở thành chủ nhân của nhà họ Bạc lại không nề chút mặt mũi này? Cô Đường, người trẻ tuổi không nên làm càn, cô nên hiểu rõ đạo lý này." "Tôi..." Đường Thi muốn giải thích, nhưng lúc này tổng giám đốc Mã lại hỏi cô: “Sao cô không uống? Cô cho rằng những người như chúng tôi nhìn cô với động cơ không trong sáng nên mới có ác ý với chúng tôi sao?"
Đồng tử Đường Thi co rút lại, vừa định nói không ra lời, tổng giám đốc Mã đã trực tiếp đứng lên: “ĐượC rồi, cô Đường, nếu cô không muốn nói chuyện làm ăn với tôi và coi thường tôi, vậy thì chúng tôi đi là được!" “Tổng giám đốc Mã!" Đường Thi không còn chịu nổi thái độ kỳ quặc khó đoán ép rượu và sỉ nhục như vậy nữa, hai mắt rưng rưng, như sắp rơi xuống trong giây tiếp theo, nhưng cô lại nhịn xuống không để mình khóc, chỉ biết bưng ly rượu, tay run run: "Tổng giám đốc Mã, tôi tuyệt đối không có ý coi thường ông. Mời ông ngồi xuống trước, cho tôi một chút thời gian, tôi sẽ kính rượu và từ từ cùng các người trò chuyện.”
Nhìn thấy Đường Thi không thể không cúi đầu trước mình, Mã Kiến nở nụ cười hài lòng, vươn tay lau nước mắt cho Đường Thi: “Ôi, sao lại khiến cô gái xinh đẹp của chúng ta khóc vậy? Nào, tổng giám đốc Mã tôi thương yêu nhất là phụ nữ. Đến ngồi cạnh tôi, tôi sẽ đút cho cô uống."
Đường Thi bị ông ta mạnh mẽ ấn sang một bên, Mã Kiến lại nói: “Đừng sợ, dù bây giờ Bạc Dạ đã đi rồi, cô cũng có thể đi theo tôi. Bạc Dạ có gì tốt? Cậu ta xứng đáng để cô chờ đợi ở Bạc Thị lâu như vậy. Cô cùng tôi uống vài ly rượu, đừng nói đến chuyện làm ăn, tôi có thể cho cô cổ phần trong công ty cũng được."
Đường Thi trong lòng đau nhói, vì sao phải đợi Bạc Dạ lâu như vậy? Tại sao lại muốn mình lún sâu vào vũng lầy mà không thể tự giải thoát, còn muốn dùng hết tôn nghiêm để bảo vệ Bạc Thị của anh?
Từng lời nói của Mã Kiến như vô số mũi dao cứa vào nơi đau đớn nhất của Đường Thi, vạch ra điểm yếu của cô. Nhưng mà, cô vẫn phải đối mặt với đám người này đang cười, cô không còn cách nào khác, chỉ có thể cười! “Ông chủ Mã có vẻ thích có người kính rượu, không bằng tôi kính ông một ly?"