Mục lục
Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lam Minh gật gật đầu, sau đó mới lại nói thêm một câu: "Mới một thời gian không gặp, sao em lại gầy đi rồi?"

Bạc Dạ nhíu mày, cậu Lam này làm sao vậy hả? Sao lại bắt đầu tán gẫu với Đường Thi rồi?

Giữa hai người bọn họ chẳng lẽ còn có chuyện cũ gì sao?

Thái độ của Đường Thi trái lại còn rất cởi mở. "Dạo trước bận quá, phỏng chừng là sút cân thật rồi, có điều dạo này em cũng rảnh rỗi hơn rồi, qua một thời gian nữa sẽ mập lại thôi."

Lam Minh nhìn Đường Thi cười nhẹ, nói: "Em vẫn nên mập hơn một chút nom mới dễ thương."

Dạ Bạc đứng một bên như muốn nổ tung, có chuyện gì vậy hả? Bọn họ có quan hệ gì cơ chứ! Sao có thể nói chuyện mập mờ nhường này hả!

Tên thế nô nào đó ngẩng đầu nhìn Đường Thi, nhưng Đường Thi lại không nhận ra gì có gì khác thường mà vẫn đứng tán gẫu với Lam Minh, không chút cảm nhận được Bạc Dạ bên này còn đang nôn nóng sốt ruột.

Qua một lúc Đường Thi mới quay đầu nhìn về phía Bạc Dạ, nhẹ giọng nói: "Đúng rồi, chuyện hôm nay tôi cũng phải cảm ơn anh."

Bạc Dạ sững người, sau đó liền ngoảnh mặt đi. Đường Thi cảm thấy kỳ quái: "Bạc Dạ?”

Cái tên Bạc Dạ được phát ra từ miệng cô hết sức dễ nghe.

Bạc Dã cảm thấy lòng anh mềm nhũn lại, nhưng anh vẫn cố gắng nhẫn nhịn, cố làm ra dáng vẻ lạnh lùng không để ý đến Đường Thi, nhưng ánh mắt vẫn hơi liếc về phía cô.

Đường Thi nhận ra bộ dáng của Bạc Dạ, mặt mày cong cong: "Tôi nói là thật sự cảm ơn anh, không phải chỉ nói xã giao.”

Cô bước mấy bước về phía Bạc Dạ, dưới ánh mắt hoảng hốt của Bạc Dạ, người phụ nữ vươn tay ra với anh, đường nét vẫn mang máng giống với khuôn mặt xinh đẹp trước kia, nhưng lại thêm vài phần bình thản, giống như đã buông bỏ, lại tựa như mang theo chút tự giễu quá khứ đã qua. Hóa ra rời bỏ không khiến người ta tổn thương, không còn để ý mới là điều tổn thương người khác nhất.

Cô nói: "Bắt tay như những người bạn nào."

Trong nháy mắt, trái tim anh như bị thứ gì đó hung hăng đục khoét. Sau tất cả, cô lựa chọn buông bỏ, thậm chí còn có thể hòa nhã bình tĩnh vươn tay ra với người đàn ông đã từng làm tổn thương chính mình như vậy.

Bạc Dạ sững người, anh vậy mà lại không dám nhấc cánh tay đang buông thống lên.

Nếu hiện tại bắt tay cô, thì tiếp đó nên làm thế nào đây? Bắt tay nhau rồi cùng nhau buông xuống tất cả sao?

Bạc Dạ nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài trắng nõn của Đường Thi, nhịp tim tăng nhanh, tiếp sau đó người đàn ông hít sâu một hơi, tiến lên nắm lấy tay Đường Thi.

Giữa đêm khuya, ánh đèn hành lang chiếu lên hai người ánh lên vách tường trắng của bệnh viện hai chiếc bóng thon dài, hệt như một bức tranh.

Đường Thi nói: "Rất cảm ơn anh đã ra tay giúp đỡ, cũng rất vui được quen biết anh lần nữa, Bạc Dạ.”

Bạc Dạ không nói gì mà chỉ cụp mắt, anh có vô số lời muốn nói nhưng lúc này đây lại như nghẹn lại, không thốt ra lời.

Sau đó, Đường Thi buông tay.

Đường Duy chăm chăm nhìn cha mẹ cậu, không khỏi chau mày, cậu nhóc con như đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm túc lắm, nhưng đến cuối cùng cũng chỉ còn sót lại tiếng thở dài. "Cháu cảm thấy mẹ cháu với Bạc Dạ còn có khả năng chứ?" Giang Lăng cùng không tiến lên quấy rầy bọn họ mà bước đến ngồi xổm xuống bên cạnh Đường Duy.

Đường Duy nho nhỏ lắc đầu: "Nếu mẹ cháu vẫn luôn từ chối ba thì chứng tỏ trong lòng mẹ cháu vẫn còn có ba, vẫn chưa buông bỏ được mọi chuyện.

Nhưng mẹ cháu vẫn có thể bình thản đối mặt với ba như vậy thì chắc hẳn đã buông xuống tất cả rồi đi.” Buông bỏ, cũng là một loại từ bỏ, buông tha người khác cũng là buông tha chính bản thân mình.

Cho nên Đường Duy cảm thấy Đường Thi với Bạc Da rất khó trở lại như trước kia. "Có điều cho dù mẹ cháu có lựa chọn ra sao thì cháu vẫn sẽ ủng hộ mẹ." Đường Duy kiên định lên tiếng: "Lựa chọn của mẹ cũng chính là chọn lựa của cháu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK