Đường Duy không nói chuyện, chỉ là ánh mắt của cậu nhìn chằm chằm vào bình rượu mà đối phương đập tới.
Lúc bình rượu sắp quất trúng mặt mình thì cậu thoáng lui ra phía sau một bước, sau đó cậu nghiêng thân người, trực tiếp vặn lấy cổ tay của người kia, giây tiếp theo ngón tay dùng sức xoay một cái, đã ném thẳng người kia xuống mặt đất.
Cậu đạp một cái thật mạnh, bình rượu bị cậu đá văng ra góc tường, đập vỡ tan tành, dọa người xung quanh nhảy dựng một hồi, bao gồm cả Bạc Nhan ở sau lưng cậu. "Anh điên rồi sao?"
Rõ ràng là Bạc Nhan đã bị kinh sợ: "Đường Duy, đừng quậy nữa. Có thể bọn họ nhận lầm người rồi." "Câm miệng."
Đường Duy dùng một loại ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ nhìn thẳng vào Bạc Nhan mấy giây, trong lúc tạm dừng vài giây đó, thời gian lấy tốc độ của năm ánh sáng mà nhanh chóng xẹt qua sau lưng Bạc Nhan.
Cô cảm thấy mình giống như là quay về hai năm trước, người đàn ông dùng ánh mắt tự cao tự đại nhìn mình kia đã quay về trong thân thể Đường Duy ở trước mặt.
Từ Thánh Mân và Lam Thất Thất đứng ở một bên, Lam Thất Thất nhỏ giọng hỏi: "Trong thời gian mấy phút chúng ta đứng ngoài cửa đã xảy ra chuyện gì vậy?" "Không biết, nghe lời nói của Bạc Nhan, hẳn là có người nhận lầm người, sau đó muốn kéo Bạc Nhan đến chỗ bọn họ ở bên kia, vừa đúng lúc bị Đường Duy thấy được. Đường Duy ra tay kéo Bạc Nhan lại, đoán chừng là đã khiến cho đám người này tức giận rồi, bị đuổi đánh cả đường" "Anh là thám tử sao?"
Lam Thất Thất ngây ngẩn cả người, cô ấy muốn tiến lên, nhưng vẫn còn có đám người đang đứng xung quanh, cô ấy sợ mình tùy tiện đi ra ngoài sẽ khiến cho Bạc Nhan và Đường Duy bên đó bị phân tâm, nên cô ấy chỉ có thể đứng chờ người của bọn họ đến giúp đỡ ở bên cạnh với Từ Thánh Mẫn.
Nhưng tất cả những việc tiếp theo xảy ra khiến cho bọn họ không kịp phản ứng lại thì nghe thấy một tiếng thét chói tai truyền đến từ phía bên kia. Tất cả những người ra ngoài xem kịch đều nhìn về phía ngọn nguồn của tiếng thét chói tại kia, phát hiện người phát ra tiếng hét chói tai chính là Bạc Nhan. "Nhan Nhan."
Máu, máu tươi đỏ thẩm.
Lam Thất Thất tưởng Bạc Nhan bị thương, cô ấy bất chấp tất cả mà xông lên phía trước.
Từ Thánh Mân gấp đến độ chỉ chậc một tiếng rồi cũng chỉ có thể đi theo hỗ trợ, mấy người kia vừa thấy đối phương còn có người trợ giúp thì càng tức giận hơn: "Được, xem ra thằng nhóc mày cũng chuẩn bị kéo bè lũ đánh nhau đúng không? Tao nói cho mày biết, ở 158 phố Đại Đồng này, tao chưa từng sợ ai đâu, muốn chơi, cứ việc đến."
Sắc mặt Bạc Nhan trắng bệch, mà Đường Duy đứng ở trước mặt cô, tay trái ấn chặt lấy cánh tay bên phải.
Máu tươi chậm rãi chảy ra ngoài từ trong khe hở khi cậu dùng lực nắm chặt. "Điên rồi."
Từ Thánh Mẫn hô to một tiếng: "Đường Duy, tự cậu cẩn thận một chút." "Không có việc gì.
Đường Duy còn không kịp nói cái gì, bên ngoài đã truyền đến tiếng xe thể thao phanh lại, động cơ xe chuyển động khiến bụi đất bay lên, người trêи xe thể thao chạy xuống: "Sao lại thế này?" "Học trưởng Nhậm Cầu."
Bạc Nhan kinh ngạc một chút, Từ Thánh Mẫn kéo Đường Duy lui về phía sau: "Trong nhà Nhậm Cầu có quan hệ với bên trêи, hôm nay cậu đừng có gây chuyện nữa." "Muốn chết?"
Đường Duy nhìn đối phương một cái, cậu đè thấp giọng xuống, sát ý cuồn cuộn trào ra từ trong cổ họng.
Cậu nói với Từ Thánh Mân: "Bọn họ cho Bạc Nhan uống rượu đã bị bỏ thuốc."
Ngay lúc đầu Từ Thánh Mân chỉ cho rằng là mâu thuẫn nhỏ mà bị rượu cồn làm cho lớn lên, không ngờ chuyện lại nghiêm trọng như vậy.
Anh ta cũng đổi sắc mặt theo, nhìn về phía Bạc Nhan ở bên cạnh, rồi anh ta cũng vung một tay qua theo: "Con mẹ nó đây là ức hϊế͙p͙ người đến trêи đỉnh đầu luôn rồi. Một đám súc sinh."