*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bộ dáng Tô Nghiêu còn cao hứng hơn Tô Kỳ, nhìn thấy như vậy, Tô Nhan cười nói: “Chị lén lút ở nước ngoài, không có nói cho mấy người biết”
“Tô Nhan, chị thật lớn gan!”
Tô Nghiêu lo lắng nói không nên lời, liền gọi tên của cô: “Chị… chuyện quan trọng như vậy mà lại không nói với em và ba một tiếng?”
Tô Nhan vừa nói vừa nhìn điện thoại di động: “Hiện tại chị đã là vị thành niên. Chỉ là yêu đương mà thôi, có chuyện gì lớn.”
“Em…..
Tô Nghiêu bị lời nói của Tô Nhan làm cho choáng ngợp, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, thật lâu sau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được rồi, chị lớn rồi, chúng ta không khống chế được!”
Rõ ràng đó là em trai của cô, vậy mà cậu ta nói như anh trai của cô vậy.
Tô Nhan buồn cười nói: “Em đừng tức giận, không phải bây giờ chị nói rồi sao?”
“Chị đây là tiền trảm hậu tấu! Nói và không nói có khác gì nhau đâu!”
Trong đầu Tô Nghiêu hiện lên vô số khuôn mặt, cậu ta liếc nhìn Tô Nhan qua kính chiếu hậu: “Là ai? Nhậm Cầu, Vinh Sở?”
Tô Nhan thần bí chớp mắt: “Không phải”
“Có giàu không?”
Tô Nhan gật đầu.
“Có đẹp trai không?”
Tô Nhan nói: “Anh chàng này vô cùng đẹp trai”
Một người đàn ông đẹp trai tóc vàng ở nước ngoài hắt hơi dữ dội, sau đó anh ta xoa mũi, cúi đầu gõ một dòng trêи điện thoại.
[Em đang bí mật nói xấu anh sau lưng?] Trong nước, dòng chữ này đã nhảy ra khỏi màn hình điện thoại di động của Tô Nhan.
“Có ạ” Tô Nhan nói: “Đã đến lúc cậu ấy phải đi huấn luyện về rồi”
“Hai năm, trong nháy mắt trôi qua, thật nhanh”
Tô Kỳ thở dài: “Có muốn đưa đi không?”
“Không, con có thể tự lái xe”
Tô Nhan xua tay: “Hơn nữa, con và Lam Thất Thất đã lâu không gặp nhau. Đi theo con sợ rằng Lam Thất Thất sẽ bị bối rồi khi nhìn thấy mất”
Tô Kỳ chỉ có thể thở dài: “Được, vậy tự mình đi”
Đêm đó, Tô Nhan nằm trêи giường lớn của nhà họ Tô, cảm nhận được nhiệt độ hai năm không tiếp xúc, cô hít một hơi thật sâu, chỉ có ở đây cô mới có thể cảm thấy mình còn sống.
Được bọc trong một chiếc chăn bông dày, như thể đang chìm vào một giấc mơ êm ái, Tô Nhan nhắm mắt cho đến khi màn đêm chìm vào giấc mơ của cô.
Giấc mơ yên bình này đã bị gián đoạn bởi một loạt tiếng chuông.
Tô Nhan mở mắt ra, nhìn lướt qua dãy số trêи màn hình điện thoại, trong lòng sửng sốt.
Hóa ra hai năm qua cô ấy chưa từng xóa những lời nhắn của Đường Duy.
Chữ Đường Duy đang đập trêи màn hình Mím môi, Tô Nhan nhận lấy.
“Này” Cô nhẹ nhàng nói: “Anh đang tìm tôi à?
“Mấy ngày nữa đi tìm Lam Thất Thất?”
“Đúng vậy”
“Anh đưa em đi”
Đường Duy nói rất gấp gáp, thậm chí… có chút cầu xin.
“Để anh đưa đi được không?”
“Không cần, tôi sẽ tự mình đi.”
Tô Nhan cụp mắt xuống để che đi mọi cảm xúc trong mắt: “Giờ muộn thế này tôi nên đi ngủ”