Cậu ta nắm chặt tay Tô Nhan, giống như nếu cậu ta không để ý, Tô Nhan bên cạnh sẽ lập tức hóa thành tro bụi vĩnh viễn.
“Chị muốn…”
Cổ họng Nhậm Cầu rung rung: ” Đụng chết cậu ta sao?”
Tô Nhan quỳ trêи mặt đất, giống như bái lạy, giống như khóc trời cướp đất: “Vì sao, nếu tôi đụng chết anh ấy, chỉ cần tôi đụng chết anh ấy thì đã tốt rồi!”
Nếu Đường Duy chết, tất cả đều kết thúc!
Nếu Đường Duy chết, Tô Nhan cuối cùng sẽ lộ ra vẻ tuyệt vọng và đau khổ, như thể bị dồn vào ngõ cụt, máu của Đường Duy tràn ngập trong mắt cô.
“Đừng gọi xe cứu thương…” Tô Nhan lẩm bẩm: “Đưa tôi vào tù là được rồi, Đường Duy, dùng mạng thành toàn cho tôi…” Nhậm Cầu bất lực buông cô ra, mặc cho hai chân cô mềm nhũn quỳ gối trong vũng máu: ” Là em làm, là em đã giết anh, là em muốn lấy mạng của anh – chỉ cần anh không chết, sớm muộn gì cũng có một ngày, chúng ta sẽ tổn thương lẫn nhau…”
Là ai, là ai đang kêu cứu ở cuối con đường?
Đường Duy cảm giác mí mắt mình bị máu dính chặt, căn bản không mở được, trong cơn mơ hồ mang theo ý thức cuối cùng, chậm rãi duỗi ngón tay run rẩy ra.
Vô tình, lại vừa đúng lúc chạm vào bàn tay Tô Nhan đang buông trêи đất.
Cả người Tô Nhan run lên, cô vừa khóc vừa cười trong nước mắt: “Em không nợ anh, anh cũng không nợ em nữa.”
Không… Bạc Nhan, em còn nợ anh rất nhiều…
Não bộ… không còn có thể phát ra chỉ thị để mở miệng nói chuyện, Đường Duy cảm thấy cuộc sống của mình đang dần dần trôi qua, càng ngày càng lạnh lẽo, càng ngày càng lạnh lẽo…
Tô Nhan nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệnh của Đường Duy hồi lâu, sau đó tàn nhẫn buông bỏ bàn tay cuối cùng của Đường Duy.
* Đường Duy cho rằng mình sắp chết rồi, nhưng khi mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời chói lọi chói mắt khiến anh mê man.
“Tỉnh rồi sao…”
Bên cạnh có người vội vàng đứng dậy: “Tỉnh rồi! Đường Duy tỉnh rồi!”
Ngay sau đó nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân vội vàng, từ tiếng bước chân nghe được số người cũng không ít, một lát sau, Đường Duy nhìn thấy những gương mặt quen thuộc.
“Con không sao chứ? Cảm thấy thế nào rồi?”
“Khát nước không? Có muốn uống nước không?”
“Giang Lăng! Bạch Việt! Mau đến đây, Đường Duy tỉnh rồi!”
Đường Duy trong phút chốc chưa thể tiếp nhận được hiện thực này, sau một hồi rất lâu, mới khàn giọng nói: ” Chờ một chút, bây giờ con…”
Giọng nói này khiến ngay chính anh cũng bị dọa đến tim sắp nhảy ra ngoài, giọng nói vô cùng khàn đặc. “Cảm ơn trời đất… Con hôn mê do mất máu quá nhiều, chấn động nhẹ cộng thêm gãy xương chân…” Bạc Dạ nhíu mày: ” Cũng không phải là nghiêm trọng lắm, người đụng con đúng là còn chút tình nghĩa.
Lông mi Đường Duy run lên, lộ ra vẻ mờ mịt bất lực như con thú nhỏ, anh hỏi mọi người: ” Bạc Nhan đâu?”
Bạc Dạ lạnh lùng nói: ” Bạc Nhan nào chứ?”
‘Bạc Nhan…” Đường Duy không biết là đang nói cho ai nghe, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác: ” Chính là Bạc Nhan đó… Bạc Nhan mà con quen biết từ nhỏ đến lớn đó…”
Bạc Nhan luôn đi theo phía sau anh, Bạc Nhan cẩn thận gọi tên anh, Bạc Nhan chưa bao giờ bị người khác lừa gạt, cho dù hung dữ đến mấy cũng mặc cho anh mắng.
Bạc Nhan của anh..
Bạc Dạ khoanh hai tay trước ngực: “Ba đang đè nén chuyện này.
Tô Kỳ đã chọn đưa Tô Nhan ra nước ngoài càng nhanh càng tốt. Sao vậy, muốn con bé trở về và tống con bé vào tù sao?’ “Ba biết rồi sao?” Con ngươi Đường Duy rụt lại: ‘ Chú Tô Kỳ đã đưa cô ấy đi đâu rồi?!”
“Con vĩnh viễn cũng không gặp được cô ấy nữa đâu.”