Kiều Thanh Lam lại đẩy hộp trang sức về phía cô. Cô ta thầm nghĩ rằng, nếu không phải vì muốn nhanh chóng được gả vào Hoàng tộc, thì mình cũng không cần phải ân cần như vậy.
Ba anh em nhà họ Đế chỉ có duy nhất một cô em gái, cưng chiều còn không hết, coi như: tiểu tổ tông. Cô ta đương nhiên phải lấy lòng cho tốt, vì bản thân mà chuẩn bị chu toàn tiến vào Hoàng tộc.
Sau khi vào Hoàng gia rồi, cô ta chính là dâu cả, ngay cả chủ nhà cũng phải nể mặt, xem sắc mặt của cô ta.
Lo Đế Anh Thy sẽ không nhận, Kiều Thanh Lam đứng lên, nói: “Để chị đeo giúp em, sau đó chúng ta ra ngoài chơi”
“Đi đâu chơi ạ?”
“Đi ra đảo, đi mua sải Đế Anh Thy rất muốn nói rằng trong nhà mình rất đây đủ mọi thứ, không cần đi mua sắm nữa. Nhưng nói ra những điều này, cô lại thấy không thích hợp với mỗi người.
Hơn nữa, Kiều Thanh Lam luôn muốn kết hôn với Hoàng tộc trong tương lai, việc ra ngoài xây dựng mối quan hệ cũng không có hại gì.
“Trông đẹp quá, hợp với em đấy” Kiều Thanh Lam giúp cô vừa đeo, vừa nói.
“Cảm ơn chị”
“Đi thôi, chúng ta đi ra đảo đi”
“Được”
Đế Anh Thy liền theo Kiều Thanh Lam đi ra ngoài, đi đến những con phố nhộn nhịp hơn.
Vào một cửa hàng quần áo với lối bài trí lộng lẫy, được xem là nơi cao cấp ở đây.
“Anh Thy, quan trọng là phải thử xem, hôm nay hóa đơn cứ tính cho chị.” Kiều Thanh Lam hào phóng nói.
“Không cần đâu, các anh có cho em tiền mà” Đế Anh Thy đáp.
Anh cả đưa cho cô một thẻ đen không giới hạn, anh hai cho một chiếc, anh ba cũng đưa cho cô một chiếc. Như vậy cô có ba cái thẻ đen không giới hạn. Đối với cô tiền bạc chỉ là một con số kéo dài vô tận.
Kiều Thanh Lam cũng không để lộ sự ghen tị ra bên ngoài, dù sao sau này cô cũng kết hôn với Đế Hoàng Minh, tiền bạc của anh ta đương nhiên cũng thuộc về cô.
“Tiền của các anh trai đưa với tiền của chị không giống nhau đâu. Về sau nếu chị được gả vào Hoàng gia thì chị cũng sẽ cho em tiền. Tiêu bây giờ hay sau này cũng không khác nhau”
Lời này nói ra chẳng khác nào việc cô ta được gả vào Hoàng gia là chắc chắn. Đế Anh Thy im lặng, nếu thực sự cô muốn nói gì, thì chắc hẳn là phủ định lại quyết tâm của Kiều Thanh Lam.
Kiều Thanh Lam sẽ hạnh phúc chứ?
“Cái này, làn da của em trắng nõn nà, mặc vào nhất định rất đẹp”
Kiều Thanh Lam đưa cho cô một chiếc ấy màu tím nhạt.
“Em thử đi.”
Đế Anh Thy nhìn chiếc váy trên tay, hình ảnh rèm cửa màu hồng tím trong phòng hiện lên trong đầu cô. Chủ yếu là màu sắc khá giống nhau Không mặc, có lẽ còn đẹp hơn.
Dù sao, quần áo đều phải thử mới biết được có đẹp hay không Đế Anh Thy cầm bộ váy màu tím nhạt đi vào phòng thử đồ. Phòng thử đồ khá rộng rãi với chiếc gương ở phía trước và rèm che ở phía sau. Khi Đế Anh Thy vừa bước vào phòng thử đồ, một bóng đen cao lớn bước vào cửa hàng quần áo.
Đàn ông vào cửa hàng quần áo của phụ nữ là chuyện bình thường, dù sao họ cũng là đi mua cho bạn gái hoặc vợ. Nhưng người đàn ông này khí chất quá lớn, vừa bước vào, các nhân viên trong cửa hàng đã rất lo lắng.
Dường như đây là một nhân vật lớn, nhưng họ không biết đấy là ai.
Kiều Thanh Lam đang cúi đầu chọn quần áo, nhìn thấy người đàn ông kia đi vào, không khỏi liếc mắt nhìn theo.
Nhưng cô ta là một người phụ nữ sẽ kết hôn với gia đình hoàng tộc, những người khác là ai cô ta đều không quan tâm. Vì vậy, cô ta xoay người sang chỗ khác, tiếp tục chọn quần áo.
Tư Hải Minh đứng tước giá treo quần áo, giả vờ đang xem trang phục. Đôi mắt đen láy nhìn lên nhưng lại dừng lại ở phòng thử đổ, ánh mắt thâm trầm, sắc bén.
Anh giơ tay lên, lặng lẽ vẫy tay với nhân viên đứng cách đó không xa. Nhân viên hiểu chuyện, không nhìn chăm chú vào bên này nữa. Bởi vì một số khách hàng không thích bị người khác nhìn chăm chằm. Bọn họ sẽ để cho khách hàng tự do thoải mái, trừ khi khách cần, bọn họ mới xuất hiện.