Đào Anh Thy chỉ còn cách thử vận may, ôm rượu lại gần căn phòng, đồng thười quan sát vẻ mặt và phản ứng của vệ sĩ.
Mãi tới khi cô đứng trước cửa phòng, vệ sĩ vẫn không nhúc nhích, giống như không thấy cô. Vậy nên cô cũng có phỏng đoán, quay sang nhìn bên phải, Đào Hải Trạch còn đang nhìn chằm chằm vào cô, còn nở nụ cười khiến cô ghê tởm.
Cô mở cửa bước vào phòng. Sau đó cô thấy người trong phòng, bao gồm
Chương Vĩ, cùng với mấy người đàn ông xa lạ và những cô gái tiếp rượu. Một người phụ nữ xinh đẹp ngồi bên cạnh Chương Vĩ, bên cạnh Tư Hải Minh lại không có, khiến anh có vẻ lạc loài.
Sự xuất hiện của Đào Anh Thy rất đột ngột, mấy người kia đều nhìn cô, nhất là đôi mắt thâm trầm của Tư Hải Minh khiến Đào Anh Thy chột dạ.
Chương Vĩ lên tiếng chào cô: “Đào Anh Thy, cô cũng tới đây chơi hả?”
“Vâng.” Đào Anh Thy đáp, đành phải tiến lên đặt rượu trước mặt Tư Hải Minh: “Tôi nghe nói đến chơi, đây là rượu tôi tặng cho anh.”
Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô. Tiếng động trong phòng riêng trở nên nhỏ hơn, mọi người đều dè dặt, ngay cả không khí cũng tràn đầy áp lực. Đào Anh Thy căng thẳng.
Chương Vĩ nói: “Đây đúng là loại rượu mà ngài Hải Minh hay uống, rất đắt tiền. Đào Anh Thy, cô thật có tâm với ngài Hải Minh.”
Đào Anh Thy cảm thấy mình sắp bị Tư Hải Minh nhìn chằm chằm đến mức sụp đổ: “Để tôi khui rượu cho anh.”
Nhân viên phục vụ cầm dụng cụ khui nắp cho cô, Đào Anh Thy thử khui nắp chai. Đây là lần đầu tiên cô làm chuyện này, nhất là trước mặt Tư Hải Minh, tay run rẩy rất vất vả.
“Bụp” một tiếng, cuối cùng nút chai cũng bật ra, Đào Anh Thy rót rượu vào ly không trước mặt Tư Hải Minh, sau đó bưng đến trước mặt anh.
“Ngài Hải Minh, anh uống thử xem?” Đào Anh Thy hỏi.
Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô, không giận mà uy: “Em tới xin lỗi sao?”
Đào Anh Thy khựng lại. Dù sao cô vào đây chỉ để làm cho Đào Hải Trạch xem, còn nghĩ tốt nhất là bị Tư Hải Minh đuổi ra ngoài. Nhưng không ngờ anh lại hỏi thế.
“Vâng… Đúng thế..” Đào Anh Thy không dám chọc giận anh ta, kết cục không phải là cô có thể thừa nhận.
“Rồi sao nữa?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy căng thẳng, tay run lên khiến ly rượu cũng lắc lu. Tu Ha Minh muốn “sao nữa” tức là muốn cô chủ động nói rời khỏi nhà Đào Hải Trạch. Đây cũng là lý do mà cô không muốn tiếp cận Tư Hải Minh…
Trong bầu không khí cô đọng này, những người khác như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, không biết họ có nên nghe tiếp hay không, đều quay sang nhìn Chương Vĩ.
Dù gì anh ta cũng là thư ký đứng đầu của Tư Hải Minh, càng hiểu biết tình huống hơn họ. Nhưng Chương Vĩ chỉ ngồi yên ở đó, rũ mi mắt nhìn xuống sàn nhà, không hề phản ứng.
“Ra ngoài!” Tư Hải Minh lạnh giọng nói.
Đào Anh Thy há miệng định trả lời thì nghe giọng nói kính cẩn của Chương Vĩ: “Vâng thưa ngài Hải Minh, chúng tôi sẽ ra ngoài ngay.”
Nói xong, anh ta đứng dậy nháy mắt với người khác, mọi người vội vàng rời khỏi phòng riêng. Đào Anh Thy cứng đờ, tim đập thình thịch, Tư Hải Minh muốn làm gì vậy?
“Em định đứng đó nói chuyện với tôi sao?” Tư Hải Minh hỏi bằng giọng thâm trầm. Đào Anh Thy nhìn hai bên sofa, quyết định ngồi xuống bên cạnh Tư Hải Minh.
“Tôi cho em ngồi sao?”
Đào Anh Thy ngẩn người, chợt hiểu ra. Không được đứng, không được ngồi, vậy thì phải quỳ trước mặt anh ta sao? Cô không muốn. Cô đặt ly rượu trước mặt Tư Hải Minh, miễn cưỡng tựa lưng vào sofa: “Tôi còn tưởng anh. đang chờ tôi nên mới nổi dũng khí mặt dày mày dạn tới đây. Anh Hải Minh, chúng ta không thể chung sống hòa bình sao? Bây giờ tôi đang sống ở chỗ ba tôi chứ không phải là sẽ luôn sống ở đó, sao anh lại nổi giận?”