Đào Anh Thy được dẫn vào phòng riêng. Trong phòng là cả nhà Đào Hải Trạch, cùng với mấy người lạ.
Người đàn ông ngôi trong góc lười biếng tựa vào ghế, áo khoác không cài nút, cài cúc áo sơ mi đến nút trên cùng, caravat chỉnh tê, tay cầm ly rượu chưa uống, thoạt nhìn không đáng chú y, nhưng anh ta lại có gương mặt rất xuất chúng, nhất là đôi mắt vô cùng sắc bén.
Đào Anh Thy dừng lại một chút rồi dời mắt.
“Anh Anh, mau tới đây!” Đào Hải Trạch nhiệt tình gọi cô, giới thiệu cho mọi người: “Đây là Đào Anh Thy, con gái tôi, bây giờ đang làm MC ở đài truyên hình Tiên Phong trực thuộc tập đoàn Vương Tân, hơn nữa rất quen thuộc với anh Hải Minh, người cầm quyên của tập đoàn Vương Tân. Tôi có thể đến thủ đô đều dựa vào con gái tôi!”
Mấy người lạ lập tức nịnh bợ Đào Anh Thy, nào là xinh đẹp, nào là tài năng, ninh hót không lặp lại.
Đào Anh Thy cảm thấy sắc mặt mình không thay đổi cũng rất lợi hại.
Bị Đào Hải Trạch coi là ván câu cũng không sao, dù gì lúc trước cô cũng biết chuyện này rồi.
“Ngôi bên cạnh ba đi” Đào Hải Trạch nói rôi muốn kéo Đào Anh Thy. Cô lặng lẽ quay đi: “Tôi ngôi bên này đi” Sau đó ngồi bên cạnh Đào Sơ Tâm.
Đào Hải Trạch hơi xấu hổ, lập tức cười nói: “Được rồi, chị em ruột thì nên ngồi cạnh nhau”
Người khác lập tức phụ họa: “Đúng thế, chứng minh tình cảm thân thiết!” Nhân viên phục vụ đi tới, hỏi: “Xin hỏi chị muốn uống gì?”
“Trừ rượu ra là được.” Đào Anh Thy nói.
Đào Hải Trạch lại khuyên: “Anh Anh, con uống chút rượu đi, lấy loại nào độ cồn thấp thôi” “Tôi bị nhiễm trùng rượu, không uống rượu được.”
Đào Anh Thy mượn cớ. Người khác đều hiểu, cho nên không cưỡng câu. Nhân viên phục vụ lấy đồ uống cho cô.
Đào Anh Thy uống một ngụm, đúng là không có chút hơi cồn nào.
Xa Huệ Anh khinh thường nhìn Đào Anh Thy, ước gì được bỏ rượu vào ly đồ uống đó, khiến cô uống đến chết mới tốt! “Cô Anh Thy, tôi mời cô một ly.
Tôi uống rượu, cô uống gì cũng được” Một người đàn ông lại gần mời rượu, rõ ràng là muốn nịnh bợ.
“Thôi khỏi, mọi người đều là bạn của ba tôi, uống rượu hay không đều không quan trọng, tôi không chú ý mấy thứ này” Đào Anh Thy từ chối.
“Vậy… Cũng được.” Người đàn ông cũng không bất mãn, về chỗ ngồi xuống. Một người khác a dua: “Con của ông Hải Trạch đều xuất sắc hơn người!”
“Nào có nào cóI” Đào Hải Trạch cụng ly với họ: “Mời mọi người uống!”
Không lâu sau, Đào Hải Hùng ra ngoài, người đàn ông ngồi trong góc cũng đứng dậy, rời khỏi phòng riêng. Đào Anh Thy uống hơi nhiều đồ uống, bèn đứng dậy: “Tôi đi vệ sinh một chút.”
Cô ra ngoài, thầm nghĩ hay là rời đi luôn đi. Dù sao cũng Đào Hải Trạch đã đạt được mục đích rồi.
Đào Anh Thy đi ngang qua nhà vệ sinh, bên kia là cửa sau dẫn ra con hẻm nhỏ. Cô muốn qua bên đó hóng gió. Vừa đến gần cửa, cô bỗng nghe thấy tiếng cãi cọ ở gần đó.
“Cố Mạnh, anh chẳng qua chỉ là một con chó của nhà tôi, thế mà dám sủa bậy trước mặt tôi hả?” Đào Anh Thy nghiêng người, thấy Đào Hải Hùng đang mắng người. Người bị mắng chính là người đàn ông ngồi yên trong góc phòng.
Sắc mặt Cố Mạnh có vẻ nhẫn nhịn, cho dù bị mắng là chó, anh cũng chỉ có thể nhịn, ai bảo tình thế hơn người. Anh nghe những lời này còn thiếu sao?
“Hải Hùng, công trình ở thành phố Tấn vẫn do tôi phụ trách, cậu có thể chờ tôi hoàn thành rồi mới điều động lại đây được không?” Cố Mạnh thương thượng.
“Cố Mạnh, anh là cái thá gì? Anh muốn làm thì làm, không làm thì cút đi!” Nói xong, Đào Hải Hùng xoay người đi vào.
Đào Anh Thy đứng rửa tay trước nhà vệ sinh, sau đó trở lại phòng riêng.