“Tôi nghĩ Đào Hải Trạch không có động cơ giết dì Hà, đối với ông ta cũng không có lợi. Khăn lau mang về cục cảnh sát kiểm tra chỉ có dấu vân tay của dì Hà, trên cửa kính có vết lau, tất cả đều chứng minh, đây là tai nạn ngoài ý muốn.” Tư Hải Minh úp điện thoại ném lên bàn, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Anh đứng lặng trước cửa sổ, áp lực toàn thân thấp đến đáng sợ.
Ngoài cửa sổ, Đào Anh Thy đang chơi đùa với sáu đứa nhỏ, mắt đen của Tư Hải Minh khẽ động, cho dù đứng ở khoảng cách xa thế này cũng cảm nhận được Tư Hải Minh đang thất thần.
Với Đào Anh Thy, tai nạn ngoài ý muốn và bị Đào Hải Trạch giết, cái sau càng khó chấp nhận hơn…
Tối, Đào Anh Thy ở trong phòng chăm sóc sáu đứa nhỏ, tắm rửa cho bọn chúng, không khác gì ngày thường cả.
Thực tế, cô đã nén mọi đau buồn vào tận đáy lòng, dường như chỉ cần đụng nhẹ một cái thì sẽ khó chịu đến không thở được.
Trước mặt sáu đứa nhỏ, cô vẫn mỉm cười trò chuyện với chúng, như thể dì Hà chưa xảy ra bất trắc gì…
Lúc Tư Hải Minh đi vào phòng, Đào Anh Thy và đám nhóc đã ngủ thiếp đi rồi.
Đào Anh Thy hơi nghiêng người, sáu đứa nhỏ vây quanh bên cạnh, chân cô đặt bên ngoài giường, giày còn chưa cởi.
Ánh mắt của Tư Hải Minh liếc về phía người hầu bên cạnh, cô hâu bị dọa lập tức cúi đầu, vội vàng muốn đi tới cởi giày cho Đào Anh Thy.
“Ra ngoài.” Tư Hải Minh đè thấp giọng nói, lại mang theo sự uy hiếp chết người.
Sắc mặt cô hầu trắng bệch, cúi đầu rời khỏi phòng.
Tư Hải Minh đi qua, ngồi xuống bên mép giường, nhìn Đào Anh Thy đang ngủ say, không muốn cho cô tỉnh, lòng bàn tay ôm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô, giúp cô cởi giày ra.
“Ưm…” Hơi thở của Đào Anh Thy bắt đầu trở nên dồn dập, phát ra âm thanh nghẹn ngào, nước mắt trượt xuống khỏi khóe mặt: “Hu hu hu…” Tư Hải Minh khẽ biến sắc, bế Đào Anh Thy lên, cả người ôm vào trong ngực, giọng nói khàn khàn: “Tôi ở đây, không sao…” Đào Anh Thy đang mơ, quá buồn bã, đến nỗi ở trong mơ khóc, thực tế bên ngoài cũng khóc, người vốn chưa tỉnh.
Cho dù là Tư Hải Minh ôm, cô cũng không biết gì, chỉ theo bản năng tìm kiếm sự an ủi.
Tiếng khóc dân lắng lại, tiếp tục ngủ say.
Tư Hải Minh cụp mặt, nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, đưa tay lên, lòng bàn tay nhẹ xoa.
Đào Anh Thy tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Cho là sáu đứa nhóc đang ngủ bên cạnh, lúc ngẩng đầu lên lại thấy được gương mặt đẹp như †ạc tượng của Tư Hải Minh.
Không phải phòng của sáu đứa nhỏ, sáu đứa nhỏ cũng không có bên cạnh.
Không cần nghĩ nhiều cũng biết Tư Hải Minh ôm cô qua đây, thế mà cô không phát hiện chút nào.
Đào Anh Thy càng không biết tối qua mình nằm trong lòng Tư Hải Minh khóc, cô chỉ nhớ cô nằm mơ, mơ thấy dì Hà nói chuyện với cô, bảo cô phải cố gắng sốt tốt, phải thật hạnh phúc…
Trơ mắt nhìn dì Hà quay người bước đi, cô khổ sở khóc lớn.
Vừa nhớ tới dì Hà, Đào Anh Thy liền không khống chế nổi tâm trạng của mình, nhưng cô không muốn khóc trước mặt Tư Hải Minh, cô chịu đựng, chuẩn bị ngồi dậy thì hông bị siết chặt, kéo lại, Đào Anh Thy lần nữa nằm xuống.
Lập tức đối diện với đôi mắt đen của Tư Hải Minh.
“… Tôi đánh thức anh à?” Đào Anh Thy hỏi.
“Không” Đào Anh Thy xem xét vẻ mặt lạnh lùng của anh, dù sao người này luôn nổi cáu khi bị tỉnh giấc.
Lúc này cô cũng không tin là tự nhiên tỉnh dậy.
Có điều, nhìn vẻ mặt Tư Hải Minh, dường như rất bình thường, còn mang theo vẻ lười biếng.
“Tôi rời giường đây, phải đi tết tóc cho Bảo Hân” Đào Anh Thy không muốn nằm trên giường nữa, kéo cánh tay trên người ra, nhưng lực của Tư Hải Minh khiến cô không thể nhúc nhích, cô vừa không hiểu vừa khẩn trương nhìn về phía Tư Hải Minh: “Sao vậy?”