“Khi nào chúng ta trở về?” Nàng hỏi
Tư Hải Minh mắt đen khẽ nhúc nhích, nhìn sắc mặt nàng thấy bình thường mới nói “Buổi chiều”. Sau đó quét ánh mắt qua nữ hầu cách đó không xa
Nữ hậu liền đi ngay vào nhà bếp, đem từng món bữa sáng dọn lên bàn
“Dùng bữa sáng trước”
“Tôi không đói…” Đế Anh Thy muốn đi lên boong tàu trên nhưng mà vừa chuẩn bị thì liền bị anh ngăn lại. Tối hôm qua Đế Anh Thy có khuất mắc trong lòng còn chưa được giải tỏa vậy mà sáng nay còn bị anh lôi lôi kéo kéo, nàng mất đi lý trí hất tay ra đồng thời một bàn tay tát lên mặt anh, một tiếng bốp vang lên
“…” Tư Hải Minh
Nữ hầu đang cầm bộ bàn ăn ra nhìn thấy cảnh này dọa một phen đứng tim, bộ bàn ăn rơi xuống trên mặt đất, âm thanh dĩa vỡ vụn vang lên
Nữ hầu hai chân mềm nhũn, đi không vững, dọa hết hồn liền ngồi bệt xuống đất “Ngài Hải Minh thật xin lỗi xin lỗi xin lỗi…”
Hành động tát anh một cái khiến cho nàng giựt mình, nàng vì bực mình mà hành động không kiểm soát, đầu óc lúc bấy giờ như không hoạt động…
Thân thể nàng ý thức kéo căng…
Tư Hải Minh sẽ không bị người khác khinh thường chứ? Anh sẽ không trở thành con người ngang ngược…
Tư Hải Minh bị đánh mặt xoay đi một bên, khuôn mặt anh hờ hững liếc về phía nữ hầu “Làm việc thế à? Biến!”
Nữ hầu run rẩy đứng lên, dọn qua bộ đồ ăn dưới đất, hành động cúi đầu và biến mất ở phòng khách
“Thy, dùng bữa sáng” Tư Hải Minh giọng trầm thấp như chưa có chuyện gì xảy ra
Đế Anh Thy lạnh lùng ngó mặt đi chổ khác, bữa sáng này nàng sẽ không ăn, sao lại bắt ép nàng! Anh là gì mà mọi chuyện đều muốn khống chế nàng!
Nàng bước lên cầu tháng, hướng lên boong tàu trên
“Nếu để con cho em ăn, em có ăn không?” Giọng trầm thấp mà uy truyền đến
Đế Anh Thy bước chân bỗng khựng lại, xoay người. Tư Hải Minh đã ngồi xuống trước bàn ăn, mắt đen nhìn nàng chăm chú
Ngồi ở đó chờ nàng, anh vô cùng bình tĩnh không hề lo lắng nàng sẽ rời đi
“Tư Hải Minh, không được lấy con ra uy hiếp tôi!” Đế Anh Thy đè nén sự nóng giận
“Thy, Ăn sáng sao lại thành uy hiếp? bụng đói sẽ không tốt đến sức khỏe em” Tư Hải Minh nói chuyện đạo lý
Đế Anh Thy cắn chặt răng, rất muốn quay người đi nhưng mà chân lại không động đậy
Bọn nhỏ xuất hiện, kết quả như thế nào không cần nghĩ cũng biết
Thậm chí có khả năng bọn nhỏ sẽ phát hiện Mẹ chúng đã ăn hiếp Ba…
Đế Anh Thy liền bình ổn lại cảm xúc, chịu đựng mà đi đến bàn ăn và ngồi xuống “Tôi vừa rồi đánh anh, anh không muốn nói gì sao?” Vậy mà anh còn có tâm trạng ăn cơm?
Đường đường là người đứng đầu tập đoàn Vương Tân quyền thế, đây là phản ứng sau khi bị đánh sao?
“Hai người sống với nhau khó tránh khỏi sẽ bị bạo lực gia đình, không có gì lạ” Tư Hải Minh nói ra lời nhẹ tựa như mây
“…”Đế Anh Thy không chỉ chiếm thế thượng phong đắc ý ngược lại còn khiến nàng tức thêm. Người này khẳng định đầu óc có vấn đề! Nên nàng không muốn nói bất cứ lời nào thêm, cầm đũa lên mà dùng bữa sáng
Cố gắng nhẫn nhịn đến chiều là được về rồi
“Dù sao cũng không phải là lần đầu” Tư Hải Minh nói
Đế Anh Thy ánh mắt lấp lóe, ký ức lúc đó liền xuất hiện
Trước kia thời điểm Tư Hải Minh dùng sức mạnh để ép bức nàng, nàng thật sự không chịu đựng nổi liền tát vào mặt anh…
Tư Hải Minh nói với nàng đến cùng thì hai sự việc này có giống nhau?
Nếu như anh mà ra tay trước nàng tuyệt đối sẽ không chịu đựng anh, không lưu tình chút nào!
Ăn được một nữa Bảo Nam cùng Bảo Vỹ từ boong trên đi xuống. Tiến đến phòng khách, ánh mắt sáng lên…
“Mẹ ơi!”
“Mẹ ơi!”
Hai đứa trẻ không hề nhìn Ba mà bổ nhào lên người của mẹ
Đế Anh Thy sờ sờ hai cái đầu nhỏ “Sao lại đi xuống rồi?”
“Nhìn xem Mẹ thức dậy chưa!” Bảo Nam leo lên bàn, hai cánh tay còn ôm cánh tay của mẹ
CHƯƠNG 1295 (2292) MÈO CON CÀO