Mục lục
Một Thai 6 Tiểu Bảo Bảo - Tổng Tài Daddy Bị Tra Tấn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em có thích không?” Sau khi tiến vào Để Anh Thy hỏi cậu bé: “Phòng của em và Bảo Nam, Bảo Long và Bảo An đều giống nhau”

“Em thích. Nhưng mà em muốn ở chung với baba” Tư Thái Lâm nói. Trong lòng cậu bé rất vui vì có một gian phòng như thế, nhưng càng như vậy thì cậu sẽ càng nghĩ về cái chết của mama…

“Không sao đâu, lúc nào em muốn cũng được, chị sẽ giữ lại gian phòng này cho em”

Tư Thái Lâm hỏi: “Vì sao anh chị lại đối xử tốt với em vậy?”

Để Anh Thy bị câu hỏi của cậu làm cho bật cười: “Em cũng gọi bọn chị là anh chị rồi. Em nói là vì sao chứ? Em không chỉ là bạn bè của Bảo Nam, mà em còn là người thân, là người một nhà với bọn chị” Cô ngồi xổm xuống, sờ cái đầu nhỏ của Tư Thái Lâm: “Em nói cho chị đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Tư Thái Lâm cúi đầu xuống: “Em chỉ là…Em nhớ mẹ”

Để Anh Thy sửng sốt một chút, cô không ngờ thằng bé lại vì nguyên nhân này.

Cô tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy Tư Thái Lâm vào ngực, cho cậu bé sự ấm áp.

Cái chết của Liêu Ninh là do cô và Tư Hải Minh tạo thành. Nhưng năm đó đã xảy ra nhiều chuyện như vậy không phải chỉ một vài câu đã có thể nói rõ ràng được. Ai cũng không sai mà là do Liêu Ninh tự làm tự chịu. Chỉ là đã làm liên lụy đến đứa bé Tư Thái Lâm này thôi.

Đây là đứng trêи góc độ của cô để nhìn nhận vấn đề, nếu từ góc độ của Tư Thái Lâm thì sẽ như thế nào đây? Liệu thằng bé có thể sẽ hận cô và Tư Hải Minh không…

Hiện tại Đế Anh Thy đang thầm nghĩ đối xử tốt với Tư Thái Lâm một chút, làm cho thằng bé không bị thiếu hụt ở mặt tình thân, cô không nghĩ đến cuối cùng vẫn không thể được.



Cô hiểu rõ, trong lòng trẻ con, mẹ là người mà không ai có thể thay thế được…

Buổi tối, sau khi bọn trẻ đã đi ngủ, Để Anh Thy ngồi ở mép giường Bảo An không động đậy.

Nếu năm đó cô tự sát chết đi vậy có phải sáu bào thai cũng sẽ giống như Tư Thái Lâm, cuối cùng hai chữ “mama” cũng sẽ trở nên nhạy cảm…

Cửa được mở ra, Tư Hải Minh đi đến, anh đứng bên cạnh cô.

Để Anh Thy hoàn hồn đứng dậy, rời khỏi phòng.

Tư Hải Minh đóng cửa lại, nói: “Anh đã hỏi bọn trẻ rồi, trong trường Tư Thái Lâm không xảy ra chuyện gì cả”.

“Tư Thái Lâm nói nó nhớ mẹ” Để Anh Thy thở dài: “Nếu thằng bé trưởng thành.”

“Trưởng thành thì chắc nó sẽ càng phân biệt được rõ đúng sai”Tư Hải Minh không cho phép cô tự trách, anh nói: “Đứa bé này tính tình không xấu, dạy dỗ tốt nó là được”

Đế Anh Thy mấp máy môi, cúi thấp mặt xuống, cả người gần như đã vùi vào trong bóng tối: “Nếu trước đây tôi không được cứu sống lại thì không biết mấy đứa nhỏ Bảo Nam sau khi lớn lên sẽ như thế nào? Tư Hải Minh, tôi rất hận anh.”

Tư Hải Minh kìm nén sự đau đớn trong ngực, kéo cơ thể cô lại, giọng nói của an khàn khàn: “Anh biết, em biết hết, là anh không tốt!” Cánh môi mỏng của anh dùng sức hôn lên tóc cô, lực cánh tay cũng đang run rẩy.

Để Anh Thy nhắm mắt lại một cái, kìm nén sự xúc động này xuống, đẩy tay Tư Hải Minh ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK