“Cám ơn” Đào Anh Thy lạnh nhạt nhận lấy, xoay người rời đi.
Tài xế của khu Hàn Uyển đã đưa cô đến đài truyền hình.
Cô không muốn dùng điện thoại di động của anh cùng với chiếc vòng tay kia, nhưng không thế để Tư Hải Minh sinh nghi.
Nhất là trước khi cô có thể thành công rời đi.
Nhưng mà chính là người tính không bằng trời tính, có một chuyện ngoài ý muốn đột nhiên xảy ra khiến Đào Anh Thy trở tay không kịp.
Buổi chiều hôm nay, dì Hà lại đi đón mấy đứa nhỏ trở về.
Khi sáu đứa nhóc nhìn thấy dì Hà, câu đầu tiên chính là:
“Mẹ lại xảy ra chuyện gì rồi sao?" Bảo Nam liền hỏi.
Bảo Vĩ nói: "Có phải người béo kia lại đến gây chuyện?"
Bảo Long mều máo nói: "Con phải đi tìm mẹ”
Bảo My: "Mẹ ơi..."
Bảo Hân: "Bà Hà, có phải mẹ không cần chúng ta nữa không?"
Sau khi hỏi câu này, sáu đứa nhỏ đều rơm rớm nước mắt, miệng bụm miệng, trông như sắp khóc.
Dì Hà vội vàng nói: "Không có, không có. Sao mẹ lại không cần các cháu được? Mẹ phải tăng ca. Nếu không như vậy đi, bà sẽ đưa mấy đứa đi ăn được không? Ăn xong khi về nhà không chừng mẹ đã về rồi."
“Được ạ." Sáu đứa nhỏ lập tức nín khóc mà mỉm cười, cái miệng nhỏ nhắn đồng thanh đáp.
Kỳ thật dì Hà rất đau lòng, đồng thời cũng lo lắng cho Đào Anh Thy, vì sao lại không thể liên lạc được? Đã có chuyện gì xảy ra rồi sao?
Tư Hải Minh khí thế bức người bước vào trong nhà hàng, theo sau là Chương Vĩ, đang vừa đi vừa báo cáo với anh về lịch trình công việc ngày hôm nay.
Có thứ gì đó đụng vào chân anh khiến Tư Hải Minh phải cúi xuống nhìn
Nhìn qua.
Đứa trẻ đầu tiên bị ngã chính là Bảo Nam, những đứa nhóc khác cũng không kịp đừng lại cũng đồng loạt ngã xuống đấu, sáu đôi mắt ngước lên nhìn Tư Hải Minh.
Ánh mắt Bảo An sáng lên, ngón tai nhỏ chỉ về phía Tư Hải Minh: “Xe xe."
Đôi mắt đen sâu thẩm của Tư Hải Minh hơi sứng sốt.
Chương Vĩ không khỏi kinh ngạc: "Là họ?"
Sáu đứa bé vô cùng đáng yêu, nhưng không có Tư Thái Lâm ở trong đó.
"Mấy đứa đừng có chạy, bây giờ ngã rồi?"
Dì Hà vội vàng chạy tới kéo sáu đứa trẻ đáng yêu đang ngồi xếp hàng lên, ngẩng đầu xin lỗi người bị chúng đụng vào: “Thật xin lỗi, là mấy đứa trẻ của tôi đụng phải"
Những lời còn lại còn chưa kịp nói hết, khi bà ngước lên nhìn thấy gương mặt của Tư Hải Minh lời đến bên miệng lại không thể nào phát thành tiếng.
Ánh mắt dì Hà trở nên bối rối, khẩn trương, sao có thể đụng phải cậu ta chứ?
Ánh mắt Tư Hải Minh vô cùng sắc bén có thế nhìn thấy sự khác thường trong ánh mắt của đối phương.
“Thì ra là dì” Chương Vĩ đột nhiên nhớ ra, nói, tâm mắt dừng lại mấy đứa nhỏ đằng sau.
"Cậu quen họ?”
“Ba mẹ của mấy đứa nhóc vẫn còn nợ một số tiền chưa trả hết" Chương Vĩ khẽ mỉm cười.
Dì Hà không dám ở lại lâu, cúi đầu nói: "Không có việc gì, chúng ta về đi"
Sau đó, bà đi tới kéo sáu đứa trẻ, nghĩ muốn rời đi càng sớm càng tốt.
“Dừng lại” Giọng nói của Tư Hải Minh trở nên trầm xuống, lạnh lùng uy hiếp.
Bước chân bà đột nhiên dừng lại, ánh mắt né tránh: "Xin hỏi còn có chuyện gì sao?"
"Mấy đứa nhóc này là con nhà ai?”
"Tôi được thuê để chăm sóc chúng." Dì Hà nói, thấy Tư Hải Minh nhìn chăm chăm vào sáu đứa trẻ, trái tim bà không khỏi hoảng hốt.
Chương Vĩ liếc nhìn sáu đứa nhỏ, tò mò hỏi: "Mấy người vậy?"
Dì Hà có chút do dự, dường như họ không nhận ra đây là sinh sáu, nếu như bà nói chỉ có một người thuê sẽ càng nguy hiểm, liền nói: "Bốn người”
Sáu đứa nhỏ dường như phát hiện ra điều gì đó, cảm thấy người lớn có chút khác thường, sáu cặp mắt to tròn nhìn dễ thương đáng yêu với ánh nhìn tò mò.
Chương Vĩ quay sang nhìn Tư Hải Minh, hiện tại anh ta có thể cảm thấy được ông chủ của mình có chút thay đổi, bầu không khí áp lực tới cực điểm, sắc mặt lạnh lùng tới cực hạn.
Như bong bóng xà phòng, có thể vỡ bất cứ lúc nào.