“Nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại bị
đánh, thật là không biết thương hương tiếc ngọc”
*„’ Đào Anh Thy.
“Nếu cô đã không muốn tiếp nhận phỏng vấn,
buổi sáng tôi cũng không bận, đến lúc đó có thể
gọi tôi, trái lại tôi thật ra rất có hứng thú” Tân
Diễm My nói xong, rồi lắc mông bước đi.
Động tác này của cô ta khiến mọi người đều
trợn mắt há hốc mồm.
Võ Ái Nhi sao có thể để Tân Diễm My tham
gia tiết mục của cô ta chứ? Dễ dàng cho cô ta
quá rồi? Không thể nào!
“Ngẩn ngơ gì thế? Còn không đưa tôi đến
Studiol” Võ Ái Nhi nổi trận lôi đình.
Võ Ái Nhi kết thúc phỏng vấn, lúc đi ra khỏi
Studio, khi đi ngang bên người Đào Anh Thy, ánh
mắt căm hận kia như hận không thể nuốt chửng
Đào Anh Thy vậy.
Đào Anh Thy chỉ cảm thấy không thế hiếu
được, liên quan gì đến cô chứ? Cô ta muốn tìm
người xả giận thì cũng nên tìm Tân Diễm My chứ?
Vào buổi chiều, Đào Anh Thy dùng nước lạnh
rửa mặt rất nhiều lần, mới giảm bớt sưng đỏ trên
khuôn mặt.
Võ Ái Nhi đó tuyệt đối là đồ bị thần kinh,
không hiểu sao vô duyên vô cớ lại tát cô.
Đào Anh Thy đã sớm phát hiện bản thân mình
bị đàn ông đánh sẽ lên cơn hen suyên, còn nếu bị
phụ nữ đánh sẽ không bị gì cả.
Vào khoảng lúc sáu giờ, Đào Anh Thy đang
chuẩn bị tan ca thì giám đốc Đài đến nói với cô:
“Đào Anh Thy, tối nay có một buổi gặp gỡ, cô
cùng đi nhé”
Đào Anh Thy khó xử: “Thưa giám đốc Đài, tôi
có việc không thể đi được”
“Những buối gặp như này đều là việc vui vẻ,
cô từ chối như vậy đối với công việc của cô cũng
không tốt! Cô cần phải hòa đồng với tập thể, biết
không hả? Chốt như vậy nhé, đến lúc đó tôi sẽ gọi
điện thoại cho cô” Nói xong giám đốc Đài lập tức
đi ngay.
Đào Anh Thy không thể trở về báo một tiếng.
với dì Hà rồi.
Cô gọi điện thoại cho dì Hà, ở trong điện thoại
cô nghe được giọng bọn trẻ bi ba bí bộ, thật là
nhớ, đi tiệc tùng còn không bằng ở nhà với bọn
trẻ.
Đào Anh Thy cho rằng buổi tiệc sẽ bắt đầu.
nhanh thôi, không nghĩ đến chờ khi sắp đến chín
giờ tối mà chuông điện thoại vẫn không vang lên
một lần.
Các đồng nghiệp đều đi hết, chỉ có mỗi một
mình cô còn đang chờ.
Thời gian trôi qua thêm hơn mười phút, Đào
Anh Thy cũng sắp chuẩn bị đi về thì di động vang
lên, là số điện thoại lạ, cô nhấc máy, hóa ra là
giám đốc Đài, ông ấy bảo cô đến quán bar Mỗ Gia.
Quán bar? Đào Anh Thy hơi do dự.
Cô vừa định nói gì đó thì giám đốc Đài đã cúp
máy rồi.
Đào Anh Thy lại không thể không đi.
Chờ đến khi cô ngồi xe điện ngầm lắc lư đến
quán bar, đã sắp đến mười giờ.
Lúc này, đúng là giờ cao điểm của cuộc sống
về đêm.
Đào Anh Thy được phục vụ đưa đến một
phòng bao riêng.
Cửa vẫn đang mở ra.
Khi cô đi vào đã nhìn thấy ở bên trong có
không ít lãnh đạo của đài truyền hình, còn có
giám đốc Đài, cả trai lẫn gái, có nữ minh tính,
cũng có hot girl quán bar, điều càng làm cho cô
ngạc nhiên hơn chính là còn có Võ Ái Nhi.
Võ Ái Nhi nhìn thấy cô thì nói: “Đào Anh Thy,
cô đã đết
¡ à, còn không mau qua đây uống
một ly với giám đốc Đài”
Đào Anh Thy đi qua.
Võ Ái Nhi liếc mắt, sai hotgirl quán bar rót
rượu, một ly rượu tây tràn đầy được đặt ở trước
mặt cô, nhìn là biết nồng độ rượu không thấp.
Nói thật, Đào Anh Thy nhìn lãnh đạo trong
phòng bao trọn gói, cô thật không biết ở vị trí của
cô vì sao lại bị gọi đến cuộc gặp gỡ này.
Tâm mắt Đào Anh Thy dừng ở trên mặt của
Võ Ái Nhi, cô nghĩ hơn phân nửa là có liên quan
đến cô ta
“Giám đốc Đài, tôi không biết uống rượu,
người nhà tôi gọi điện thoại rồi, tôi phải trở
Đào Anh Thy nói.
“Vội vàng như vậy làm gì, không phải là trong
nhà có người chết đấy chứ?” Võ Ái Nhi cười mỉa.
Sắc mặt của Đào Anh Thy lập tức thay đổi:
“Cô nói lại lần nữa xem!”
Võ Ái Nhi đứng dậy, đi về phía Đào Anh Thy,
cô ta đứng yên ở trước mặt cô, kiêu căng ngạo
mạn.
Sau đó, cô ta không nói hai lời giương tay tát
vào mặt của Đào Anh Thy.
Đào Anh Thy ngay lập tức phản ứng lại, nhanh
chóng cản lại cánh tay của cô ta, trong lúc Võ Ái
Nhi đang sửng sốt, cô trở tay hung hăng tát cô ta
một bạt tai
Một tiếng chát vang lên, đánh đến nỗi Võ Ái
Nhi đều ngơ ngác, lại có người dám đánh cô ta!
“Cô cái đồ không biết sống chết là gì, cô dám
đánh tôi!” Võ Ái Nhi lập tức nổi trận lôi đình.
*Cô Võ, cô không nên hở một tí là tát vào mặt
người khác, đây là sự tôn trọng tối thiểu với người
khác. Hơn nữa, cái tát này chỉ là trả lại cho cô thôi,
suy cho cùng con người của tôi không thích
chiếm hời từ người khác!” Đào Anh Thy không
cam lòng yếu thế.