Tư Hải Minh cảm giác thật khó chịu, nhưng còn có giải pháp nào khác chứ? Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Đế Anh Thy, anh rất muốn tiến lại gần, thậm chí còn muốn cho nàng thuốc ngủ để anh có thể bước thêm …
Phát hiện ánh mắt âm lãnh của Đế Hoàng Minh Tư Hải Minh liền vội giấu suy nghĩ của mình vào trong, bắt đầu tìm chủ đề “Sáu tháng cuối năm khu phía Tây Nam của Hoa Hạ phải khai thác quy mô lớn, có hứng thú không?
Đế Hoàng Minh nâng ánh mắt lên, âm lãnh mà nói “Không có”
“Nếu anh đầu tư ở Hoa Hạ thì công việc kinh doanh của anh sẽ rất có lợi. Có câu, ruộng phù sa không kén người ngoài” Tư Hải Minh nói
Ánh mắt Đế Hoàng Minh không chút gợn sóng “Đừng làm bộ có quan hệ”
Đế Anh Thy mặt lệch ở một bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mém chút làm nàng bật cười. Nhìn Tư Hải Minh bị anh cả đỗi nội tâm của nàng có thoải mái không?
Tư Hải Minh vuốt cằm, chân dài bắt chéo hai chân, tư thế ngồi tựa lưng lười biếng rất thản nhiên
Sau đó anh liền không nói thêm
Đế Hoàng Minh nhất định sẽ không cự tuyệt trên tinh thần hợp tác có lợi, trừ khi anh ấy không muốn làm ăn lớn
Điện thoại trên người Đế Anh Thy vang lên, nàng lấy ra xem là Tần Kính Chi gọi. Trời ạ, mém chút nữa nàng quên luôn anh ấy đang ở đây
Vội nghe điện thoại “Alo Kính Chi…”
Tư Hải Minh sắc mặt lập tức thay đổi, tính cảnh giác tăng cường, nín thở cố gắng lắng tai nghe bên kia nói cái gì
“Anh Thy chuẩn bị về sao?” Tần Kính Chi hỏi
“Quên không gọi cho Kính Chi, em đang chuẩn bị ra sân bay, đang ở cùng với anh cả. Bọn anh khi nào sẽ về?” Đế Anh Thy hỏi
“Bọn anh hôm nay cũng về” Tần Kính Chi nói
“Vậy anh và Như An đến sân bay, chúng ta về chung” Đế Anh Thy nói
“Không cần, anh mua vé may bay loại tốt rồi. Vốn chẳng là hôm nay anh về nên muốn gọi điện báo em một tiếng, không nghĩ rằng chúng ta về cùng một ngày. Đến đảo Trân Châu liên lạc lại nhé!” Tần Kính Chi nói
“Vậy được rồi!” Cúp điện thoại, Đế Anh Thy suy nghĩ sao lại không chịu về chung với nàng? Chẳng lẽ Tư Hải Minh nói họ một đôi là sự thật? Chỉ có nguyên nhân này Tần Kính Chi mới không đồng ý? Mà thôi cũng mặc kệ, anh ấy vui vẻ sao thì cứ như vậy đi!
Tần Kính Chi nắm điện thoại để ở một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ
Anh ấy sẽ chỉ dừng lại ở đây, chính là vì không muốn nhận sự xem thường từ Đế Anh Thy
Không phải cũng đã ra biển rồi sao? Đế Anh Thy đối với Tư Hải Minh thật sự là quan tâm sao? Nếu như vậy tại sao nàng lại như đơn độc khi cùng Tư Hải Minh ra biển? Trên du thuyền Đế Anh Thy cũng chưa từng chủ động tìm gặp Tư Hải Minh. Đế Anh Thy tính cách rất tốt lại rất thích Tư Hải Minh thì tại sao lại có hành động như thế…
Tiếng đập cửa vang lên, Tần Kính Chi đứng dậy ra mở cửa
Kiều Như An hỏi “Đang gọi điện thoại sao? Anh Thy có nói gì không?”
“Cô ấy hôm nay trở về. Anh cũng dự định hôm nay trở về, cô thì sao?”
“Cùng đi, chúng ta về cùng nhau”
Tần Kính Chi gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi “Lúc ở du thuyền cô có cảm thấy Anh Thy cùng Tư Hải Minh có chút gì đó lạ lạ không?”
“Em có nghe Bảo Hân nói Anh Thy với Tư Hải Minh cãi nhau, Tư Hải Minh vì muốn dỗ Anh Thy nên mới ra biển à”
“Tại sao lại cãi nhau?”
“Cái này em không biết. Cho nên Kính Chi à, em cảm thấy hiện tại là thời cơ tốt nhất để anh có thể tỏ tình với Anh Thy!” Kiều Như An động viên anh. Tần Kính Chi cười gượng ép “Đi dọn dẹp đi, chúng ta đi thôi!”
Đế Anh Thy tỉnh dậy có chút mơ hồ, ngồi dậy nhìn xung quanh căn phòng ngủ lớn như vậy, cô ngây người hai giây mới kịp phản ứng được đây là phòng của nàng trong lâu đài
Đã trở về
Ở trên máy bay ngủ, hoàn toàn không có khái niệm về thời gian
Không cần hỏi cũng biết anh cả ôm nàng xuống máy bay
Nghĩ đến cái gì Đế Anh Thy vội vàng từ trên giường chạy xuống, chạy xuống dưới lầu “Anh ba! Anh ba!”
“Em gái cưng của anh dậy rồi à!” Đế Bắc Lẫm đang bưng đồ ăn chuẩn bị đem lên lầu “nhìn anh ba làm món ngon gì cho em nè? Có phải là lâu rồi không ăn đồ ăn ngon anh ba làm không? Có thèm không?”
“Thèm. Anh ba, Một Hào đâu?” Đế Anh Thy hỏi
“Một Hào? Cái gì mà Một Hào? Không biết”
Đế Anh Thy bất đắc dĩ nhìn biểu hiện đặc biệt của anh “Anh ba, đừng giận. Đừng nói với em là Một Hào đã bị anh ném đi rồi nha!”
“Không có, bị anh giải phẩu”
“…”Đế Anh Thy trừng mắt, đầu óc đều xoay vòng
“Đùa em đùa em!” Đế Bắc Lẫm thấy em gái cưng bị hù liền nhanh nhẹn mà giải thích, quay qua nói với quản gia “Đem Một Hào về lại”
Nữ quản gia cúi người nhận lệnh, xoay người rời đi
“Anh làm cho em rất sợ!” Đế Anh Thy đi tới khuôn mặt đỏ bừng
Đế Bắc Lẫm đau lòng tiến lên sờ lấy mặt nàng “Anh ba nào biết là em tưởng thật! Trong lòng Anh Thy anh ba là loại người như vậy sao?”
Đế Anh Thy thật khó mà không tin bởi vì lúc nàng khôi phục trí nhớ từ Kinh Đô trở về ngay lúc đó là thời điểm nhất nhạy cảm, ba người anh lại không chào đón Tư Hải Minh, đồ mà Tư Hải Minh tặng đều ném vào thùng rác, nên Một Hào cũng sẽ không thể nào không dọn được…
“Anh để quản gia nuôi?”
“Đúng vậy, để Một Hào không xuất hiện. Nói thật, lúc em khôi phục trí nhớ anh ba rất muốn giải phẫu nó. Chẳng qua ngẫm lại thấy Anh Thy rất thích Một Hào, nó cũng đã sống ở đây một thời gian lâu, cũng là con vật của nhà Đế gia là một phần của tòa thành này nên ném đi đều không thể”
“Vậy còn tạm được”
“Gâu” Một Hào kêu lên
Đế Anh Thy nhìn sang, nhìn thấy Một Hào đang chạy đến hướng của nàng. Ngồi xổm xuống ôm Một Hào lên, cho dù đang ôm cô bé vào trong ngực nhưng đuôi vẫn không ngừng ngoe ngẩy
“Một Hào, đã lâu không gặp!” Đế Anh Thy sờ lấy đầu nhỏ tròn căng
“Gâu”
Đế Anh Thy nghĩ nếu Một Hào mà biết nói chuyện khẳng định sẽ nói ‘Chị ơi’
Trong lòng không khỏi áy náy bởi vì Tư Hải Minh mà không gặp Một Hào, thật là có chút tùy hứng
Nếu không phải vì Tư Hải Minh nói trở về hãy quan tâm đến Một Hào, lo lắng không có cách nào để nói với bọn nhỏ về Số Một! nàng thật là không phải là người chủ tốt!
Tiện tay lấy một miếng thịt bò cho Một Hào ăn
Một Hào vui vẻ ăn, cái đuôi nhỏ kia lắc rất là ngoan
“Anh Thy, đây là đồ cho em ăn!” Đế Bắc Lẫm bất mãn
“Không phải có rất nhiều sao?”
Đế Bắc Lẫm không vui nhưng mà đối với em gái không thể làm gì
Ăn hết đồ ăn sáng, Đế Anh Thy lúc đầu ở bên ngoài chơi cùng Một Hào. Bỗng nhiên Một Hào cắn váy nàng kéo nàng chạy về một hướng
“Sao vậy? muốn đi đâu?” Đế Anh Thy đi theo Một Hào
Dọc theo thảm cỏ đi thật xa Đế Anh Thy đứng nhìn Một Hào đang đào đất
Đây là đang giấu đồ tốt gì muốn khỏe với nàng sao?
Đào liên tục sau đó Đế Anh Thy thấy có cái gì đó sáng lóe lên, là đầu dây xích sao?
Đó là mặt dây chuyền kim cương lộ ra Đế Anh Thy thân thể cứng đờ, đây không phải là đồ Tư Hải Minh tặng dây chuyền nàng đã vứt đi sao…
“Gâu” Một Hào ý tứ như muốn nàng tự nhặt lên
Đế Anh Thy ngồi xuống, nắm sợi dây chuyền lên nhìn kinh ngạc